"Trước mắt, mặc dù lượng người dùng mới của Quý 2 tuy rằng đã tăng lên đáng kể, nhưng mức độ sử dụng hàng ngày vẫn chưa theo kịp.
Điều này cho thấy việc tối ưu hóa tỷ lệ giữa lượng người dùng vẫn chưa hoàn toàn đạt yêu cầu, ít nhất là chưa đạt được mục tiêu như kỳ vọng đã đặt ra ở Quý 1.
Nhưng cho đến hiện tại, tôi vẫn chưa nghe được những phân tích và phương án giải quyết hợp lý từ mọi người, thế nên tôi rất không一一"
"Tôi rất..." Phó Tiểu Vũ lặp lại một lần nữa, thế nhưng vẫn phải ngừng lại.
Trong phòng họp, dường như có một luồng áp suất thấp đang dâng lên, ai cũng nghe ra được, câu tiếp theo của Phó Tiểu Vũ chính là "Tôi rất không hài lòng".
Việc phải dừng lại trong thời gian ngắn của Omega, mang đến cảm giác dài đằng đẵng cùng bầu không khí đặc biệt đáng sợ.
Ngày cả khi Phó tổng ở nơi làm việc vẫn luôn bình tĩnh đến mức khó có thể nổi giận, điều đó cũng có nghĩa là mọi lời chỉ trích đưa ra đều không mang bất kỳ yếu tố cá nhân hay tình cảm nào, nhưng vẫn như một nhát dao tàn nhẫn cứa thẳng vào vấn đề năng lực làm việc không đủ.
Năng lực làm việc không đủ thì vẫn có thể tìm cách cải thiện, nhưng thái độ không tốt lại là điều tối kỵ.
Mọi người đều biết rằng Phó Tiểu Vũ không chấp nhận bất kỳ lời bào chữa hay mượn cớ nào.
Lần trước có vị giám đốc vận hành trước khi Phó tổng nói ra mấy chữ không hài lòng, đã vội vàng hớt hơ hớt hải giải thích cho mình, để rồi sau đó đã bị sa thải ngay tại chỗ.
Phó Tiểu Vũ dùng người, thà rằng phải trả một lúc ba tháng lương rồi trực tiếp sa thải, chứ không giữ lại người bất tài lại đùn đẩy trách nhiệm dù chỉ một giây.
Chính vì vậy, mặc dù tất cả lãnh đạo của các phòng ban và các nhóm khác nhau đều có mặt ở đây, những thăng trầm ở nơi làm việc bọn họ cũng đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng giờ phút này vẫn phải bất giác cúi đầu.
Bất kể tuổi tác hay kinh nghiệm, vẫn có rất ít người dám đối mặt với Omega này, áp suất thấp kéo dài mạnh mẽ trong mấy giây, Phó Tiểu Vũ vẫn không nói gì tiếp, đến cuối cùng vẫn là anh nhân viên lâu năm Hồ Hạ cứng rắn ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Phó tổng, lần này thực sự có quá nhiều số liệu, hệ thống back-end lúc trước còn có thêm hai bug lớn nên đã bị trì hoãn mất hai ngày, nhưng trong tuần này bọn em nhất định sẽ hoàn thành báo cáo đánh giá."
Cậu ta nói xong liền nhìn Phó Tiểu Vũ đang ngồi phía trước, không khỏi hơi sững lại.
Chỉ trông thấy Omega kia đang lấy tay che miệng, sắc mặt tái nhợt, lông mày khẽ cau lại.
"Phó tổng..." Hồ Hạ vô thức gọi.
Phó Tiểu Vũ còn chưa đợi cậu ta nói hết lời đã đột nhiên đứng lên.
"Ừ, trong tuần này nhất định phải giao lại cho tôi.
Hôm nay họp đến đây thôi."
Omega dường như đã vội vàng bỏ lại câu nói này rồi xoay người bước ra khỏi phòng họp, bỏ lại cả đám nhân viên đang bối rối nhìn nhau.
Phó Tiểu Vũ lại nôn.
Chỉ có điều lần này, vì không có gì trong bụng nên cậu chỉ có thể nôn khan bên bồn cầu một lúc mới từ từ đứng dậy được.
Vương Tiểu Sơn đứng trông ở bên ngoài, vừa nhìn thấy người đi ra đã xách theo cái túi, vẻ mặt quan tâm, hỏi han: "Sếp, anh thấy không khỏe sao? Buồn nôn ạ?"
"Đây là cá hồi?" Phó Tiểu Vũ không trực tiếp trả lời ngay, ngược lại là nhìn vào cái túi trong tay cậu ta, sau khi nhìn ra bên trong đó là cái gì lại không nhịn được, lập tức ngước mắt lên hỏi: "Là...!Hứa Gia Lạc vừa mang đến?"
"Không ạ, anh Hứa đặt bên nhà hàng Nhật để họ giao đồ đến." Vương Tiểu Sơn nói, "Phó tổng, anh thấy khó chịu thế này thì hay là để em gọi điện cho anh Hứa, nhắn anh ấy đến đón anh về nhà nhé?"
"Không cần, tôi đã đỡ nhiều rồi, không cảm thấy khó chịu nữa.
Cậu cứ làm việc như bình thường đi." Phó Tiểu Vũ còn chưa nghĩ ngợi gì đã từ chối ngay.
Thực ra ngay khi thốt ra câu đó, cậu đã cảm thấy mặt mình có chút nóng nóng.
Hứa Gia Lạc rõ ràng đã nhắn tin là sẽ có người sẽ giao đồ đến, nhưng cậu vẫn cố ý hỏi gì đó.
Phải, Hứa Gia Lạc phải ra sân bay đón Hứa Lãng và Mộ Dung Tịnh Nhã vừa từ nước ngoài trở về vào trưa nay, hai người họ muốn tới thăm cậu, cho nên Hứa Gia Lạc không thể đi một lúc vào buổi trưa được.
Phó Tiểu Vũ xách cái túi, một mình trở lại phòng làm việc rồi ngồi xuống.
Cậu có phần yếu ớt, trong bụng rõ ràng là trống rỗng đến khó chịu, nhưng khi nhìn vào cái túi được đóng gói kỹ lưỡng kia, lại chần chừ hồi lâu cũng không mở ra.
Hứa Lãng và Mộ Dung Tĩnh Nhã muốn đến thăm cậu vì quan tâm lo lắng, nhưng đáy lòng Omega thực ra lại âm thầm không muốn gặp hai người họ lắm, giống như trong lòng cậu âm thầm hy vọng Phó Cảnh đừng lúc nào cũng ở xung quanh mình mọi nơi mọi lúc vậy.
Cuộc sống rất phiền.
Công việc cũng phiền.
Tiến độ chậm hơn so với dự kiến của cậu, trong lúc không vừa lòng còn cảm thấy buồn bực, không biết có phải phản ứng đột ngột trong phòng họp vừa rồi khiến đồng nghiệp phát hiện ra điều gì đó không ổn hay không.
Kế hoạch ban đầu của Phó Tiểu Vũ là sau khi kết thúc Quý 2 sẽ cùng Hứa Gia Lạc sang Mỹ, nhưng không phải mọi thứ đều có thể chuẩn theo sự sắp xếp của cậu, tựa như phản ứng của đợt ốm nghén bất chợt đến này, tựa như công việc còn đang dang dở, lại tựa như cuộc sống bộn bề của hiện tại.
Bóng cậu phản chiếu qua khung cửa sổ lớn sát đất ở bên cạnh.
Phó Tiểu Vũ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu ghi khói cùng chiếc quần Tây và giày da lịch lãm.
Trông cậu vẫn tràn đầy vẻ chuyên nghiệp hơn bao giờ hết, thậm chí còn có phần hơi quá, đến nỗi những người không hay gì khó có thể biết rằng cậu đã là một Omega đang mang thai ba tháng.
Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng ấn ngón tay lên bụng, ngẩn ngơ nhìn về phía khung cửa sổ sát đất.
Việc ăn mặc như vậy là do thói quen, nhưng thực ra ít nhiều cũng có phần cố ý.
Trên thực tế, ngoài Vương Tiểu Sơn và Văn Kha, cậu không hề nói với bất kỳ ai trong công ty rằng mình đang mang thai.
Thực ra, Phó Tiểu Vũ biết rằng đó là vì trong thâm tâm mình一一 nơi làm việc là thế giới và chiến trường của cậu.
Omega ghét thể hiện ra sự yếu kém trên chiến trường của mình, đồng thời cũng ghét bất kỳ sự mất kiểm soát nào ở nơi đây.
Ấy thế mà việc mang thai, đã khiến cậu mất dần sự kiểm soát đáng tự hào thường thấy, đối với nhiều khía cạnh của cuộc sống.
Cũng chính vì vậy, cậu mới dễ nổi cáu trước sự quan tâm và kiểm soát của mọi người xung quanh.
Omega giống như một con sư tử bị thương, lang thang trên đồng cỏ thuộc về mình, thất vọng lại cáu kỉnh, nhe răng gầm gừ với mọi thứ xung quanh.
Wechat trên điện thoại lại nhảy lên một cái, Phó Tiểu Vũ cầm lấy, trông thấy chấm đỏ trên ảnh đại diện của Shin cậu bé bút chì.
Ông xã (Phó Tiểu Vũ đặc biệt giải thích: Đây là cái tên Hứa Gia Lạc tự ý dùng điện thoại của cậu để đổi mà không được cho phép): Bé yêu, món cá hồi hấp thế nào? Anh đã yêu cầu họ kết hợp với món salad bưởi, như vậy sẽ ngon miệng hơn đấy.
Phó Tiểu Vũ không nhịn được, khịt mũi một cái.
Cực kỳ xấu hổ.
Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy cái tên gọi "ông xã" ngốc nghếch kia, cậu thật sự rất nhớ Hứa Gia Lạc.
Rất nhớ, rất nhớ.
Phó Tiểu Vũ gõ ra vài từ, nhưng trước khi gửi đi lại cảm thấy xấu hổ quá nên lại vội vàng xóa đi.
Vốn dĩ không có cảm giác thèm ăn, nhưng với tâm trạng như vậy, Phó Tiểu Vũ vẫn mở gói hàng kia ra, chịu đựng chút khó chịu, ăn hết cá hồi hấp và chỗ salad, sau đó mới chụp một bức ảnh với cái đĩa trống trơn, rồi gửi lại cho Hứa Gia Lạc cùng vài chữ đơn giản, "Ăn hết rồi, ngon lắm."
Cậu hiếm khi chụp ảnh đồ ăn như thế này, lần này là đang muốn bày tỏ lời xin lỗi tới anh, vì sự tức giận vào buổi sáng của mình.
Nhưng lúc ăn thì thấy không sao, đến chiều thì cơn buồn nôn lại tái phát.
Lần này, lại càng nôn nao, càng dữ dội hơn.
Phó Tiểu Vũ vốn là đang họp, nhưng lần này thậm chí không đợi được giải thích với người khác, thì cậu đã lao thẳng vào phòng vệ sinh để nôn.
Lần này có thể nói là cả bụng nhộn nhạo, Phó Tiểu Vũ ngồi xổm trong phòng vệ sinh phải đến hai mươi phút, nôn ra được ít thức ăn sau đó lại nôn khan, đã không còn kịp nghĩ đến chuyện hỏi đến phản ứng của