Cậu nghĩ đến lúc Văn Kha ốm nghén, Hàn Giang Khuyết cũng ngồi xổm bên cạnh anh ấy, chẳng hề chê bôi mà đặt nụ hôn lên trán Omega kia, khi đó trong lòng cậu đã âm thầm cảm thấy ngưỡng mộ.
Nhưng mà cậu cũng không ngờ rằng lúc đến lượt mình ốm nghén, khi bản thân còn chưa đánh răng xong, trong miệng còn đầy bọt thì đã được Hứa Gia Lạc ngậm vào miệng mình.
Đây có lẽ là nụ hôn mạnh mẽ nhất trong cuộc đời của cậu.
Phó Tiểu Vũ vừa tủi thân lại vừa tức giận, nhưng cũng không có cách nào giãy ra được, vì vậy trong lòng dứt khoát phản kháng, hoàn toàn nổ tung.
Cậu vừa hôn, vừa hung hăng đẩy hết chỗ bọt kem đánh răng trong miệng mình sang miệng Hứa Gia Lạc一一
Hứa Gia Lạc, đồ khốn, ăn kém đánh răng đi.
Hình như trong cơn hỗn loạn, Alpha kia cũng hiếm hoi mắng một câu nào đó.
Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không có ý rời đi, thay vào đấy là vội vàng nuốt hết bọt kem, vẫn hôn cậu như trước.
Đó gần như là nụ hôn có phần kịch liệt.
Miệng cả hai người đều dính đầy mùi kem đánh răng.
Thế nhưng Hứa Gia Lạc vẫn tiếp tục hôn.
Cho đến khi cơ thể của Phó Tiểu Vũ cũng trở nên mềm mại, ôm lấy cổ Hứa Gia Lạc.
Một khi đã mềm lòng, thì nỗi tủi thân lại trở thành muốn làm nũng, cảm xúc hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn quan trọng hơn cả thể diện.
Omega khẽ nói: "Hứa Gia Lạc, em..."
Cái câu em sai rồi kia còn chưa được nói ra, Hứa Gia Lạc lại chặn lấy đôi môi của cậu.
Giọng nói của Alpha trầm xuống còn khàn khàn: "Tiểu Vũ, lúc biết được em có thai, anh rất vui, thật sự rất vui rất vui."
Câu nói này của anh quả thật rất đột ngột, có chút đứt quãng rồi lặp đi lặp lại bởi vì kích động, khiến Phó Tiểu Vũ không biết phải đáp lại ra sao.
Hứa Gia Lạc không đợi cậu lên tiếng, lời nói của anh vừa lo lắng vừa vội vàng, dường như đã trở nên không thể nhẫn nhịn nổi vì phải kiềm chế quá lâu:
"Anh đã âm thầm giấu cái que thử thai đó, bỏ nó vào trong chiếc hộp đặt ngay trong ngăn kéo bên cạnh giường, anh muốn cất giữ nó cho đến lúc già đi.
Còn cả cái lần đi siêu âm lần trước, sau khi bác sĩ đưa cho chúng ta hình ảnh của tên nhóc trong bụng em, mỗi ngày anh đều mang ra ngắm, trước khi đi ngủ ngắm, lúc trên đường chờ đợi cũng ngắm, kể cả lúc làm việc, lúc nào cũng khắc khoải trong lòng, lúc nào cũng không ngớt nhớ nhung, mỗi lần đều cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến choáng váng."
Khi Alpha nói chuyện, anh vẫn ôm lấy cậu rất chặt.
Phó Tiểu Vũ còn chưa hiểu hết Hứa Gia Lạc muốn nói điều gì, Alpha này rất ít khi nói chuyện cái kiểu câu sau không liên quan gì đến câu trước như vậy.
Thậm chí những lời này, từ khi mang thai cho đến nay, những cảm xúc rời rạc ấy cũng là lần đầu tiên Hứa Gia Lạc nói với cậu.
Thế nhưng những cảm xúc hỗn loạn đột ngột tuôn trào ập đến, lại khiến cơ thể anh khẽ run lên.
"Tiểu Vũ, anh thực sự rất vui."
Hứa Gia Lạc lặp lại một lần nữa: "Nhưng có lúc khi anh đang cảm thấy rất hạnh phúc rất vui vẻ, anh còn cảm thấy áy náy, vì vậy...!mới không dám vui vẻ đến thế."
"Bởi vì anh biết, anh chỉ có thể chia sẻ với em những kỷ niệm tốt đẹp trong quá trình sinh con, chứ không thể chia sẻ cùng em những khó khăn vất vả mà em phải trải qua, những chuyện như ốm nghén, tăng cân, mệt mỏi, sinh nở...!Bé yêu của anh, anh vĩnh viễn cũng không thể cùng em chia sẽ những đau đớn ấy."
Hứa Gia Lạc nhổ hết chỗ kem đánh răng còn lại trong miệng mình vào bồn rửa mặt, lại lẩm bẩm một câu "MK", ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nhọc bởi những xúc động.
Thực ra đôi khi anh hy vọng bản thân càng giống một Alpha hơn, tâm lý thô hơn một chút, càng ngầu hơn một chút, vui vẻ thì cứ phóng khoáng thể hiện ra một chút.
Vậy thì mới không có những khoảnh khắc tức nước vỡ bờ, đáng xấu hổ như lúc này.
Nhưng anh không làm được, khi nhìn thấy Omega của mình cuộn tròn trước bồn cầu với khuôn mặt tái mét thì anh đã không thể làm được.
Bởi vì anh mang trong mình quá nhiều yêu thương, cho nên mới trở nên dữ dằn nhưng cũng thực yếu đuối.
"Hứa Gia Lạc..." Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng ôm lấy anh, mũi Omega cọ xát vào hình xăm bên cổ của Hứa Gia Lạc, giống như xoa dịu một con dã thú đang đắm chìm trong mớ cảm xúc rối loạn.
"Nhưng em thực sự rất hạnh phúc.
Trước đây em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có con, thực ra lý do nhìn qua có vẻ rất nhiều nhưng thực tế điều quan trọng nhất là em luôn cảm thấy tuổi thơ của mình không được hạnh phúc, thế nên, em cũng không biết nếu thật sự có một ngày như thế thì bản thân em có thể, mang đến cho sinh mệnh nhỏ của mình một cuộc sống hạnh phúc được hay không.
Thật ra em...!vẫn luôn không được tự tin lắm." Phó Tiểu Vũ do dự nói.
Thực ra mấy lời này cậu chưa từng nói qua, dù là lúc trước vì muốn thuyết phục chuyện hoãn sinh con cũng đã từng đề cập đến, nào là vì sự nghiệp, nào là vì hiểu rõ bản thân, tất nhiên những lý do đó đều là thật, nhưng có một lý do khiến cậu bất an và vẫn luôn giấu kín trong lòng一一 đó chính là cậu chưa từng nghĩ rằng mình có thể trở thành một người cha tốt.
"Những sau khi ở bên anh, Hứa Gia Lạc, em đã dần tin tưởng一一 tin rằng bản thân có thể mang đến một cuộc sống hạnh phúc cho con cái của mình."
Phải diễn tả điều này như thế nào đây, cuộc sống vất vả xoay vần cậu, dần dần đã được người Alpha này mang đến cảm giác cứu rỗi.
Lý do sinh con đơn giản là vậy thôi.
Cậu vẫn nhớ như in lời thề nguyện của Hứa Gia Lạc trong đám cưới, lúc anh nắm lấy tay mình đã thì thầm nói: "Anh thề rằng từ nay về sau, sẽ luôn khiến chú mèo con của anh được vui vẻ, mạnh khỏe và luôn luôn yêu đời."
Những lời nói đơn giản ấy, đã khiến cậu nước mắt lưng tròng ngay lập tức.
Hứa Gia Lạc không nói những lời hoa mỹ như thủy chung hay gì đó, anh chỉ cần cậu mãi mãi vui vẻ, mạnh khỏe và luôn yêu cuộc sống này.
Chỉ có bản thân Omega mới biết, bây giờ mình thực sự giống như những lời Hứa Gia Lạc đã nói, từ việc thậm chí không thể mang lại hạnh phúc cho bản thân, đến việc tin rằng mình có thể mang lại hạnh phúc cho đứa con bé bỏng của hai người.
Cuộc đời của cậu, đã trở nên mạnh mẽ, dồi dào, thậm chí còn khơi dậy nguồn năng lượng tin tưởng rằng mình có thể trở thành một người cha.
Khi Phó Tiểu Vũ nghĩ đến đây, những cáu kỉnh lo lắng của ban nãy dần được xoa dịu một cách kỳ lạ.
Cho dù chuyện mang thai, có mang đến bao nhiêu những thay đổi lớn nhỏ trong cuộc sống của cậu, thì cậu nghĩ rằng mình đều có thể cùng Hứa Gia Lạc đối mặt.
Omega có phần chán ghét những lời nói vụng về của mình trong lúc này: "Hứa Gia Lạc, anh là tốt nhất, tốt nhất."
Hứa Gia Lạc lại ngỡ ngàng bởi câu nói đơn giản kia, anh sờ vào mũi mình mới có thể gắng bình tĩnh lại được.
"Chỉ là tốt thôi sao?" Anh quay đầu lại, vỗ nhẹ lên má Omega, "Tốt đến mức khó miêu tả vậy à?"
Mặc dù Alpha kia đang trêu chọc mình, nhưng Phó