Giang Vĩ không phải chưa từng tới nhà Phương Nhật Hạ.
Thế nhưng hôm nay dường như có cái gì đó rất khác lạ len lỏi trong trái tim anh.
Phương Nhật Hạ cũng không cảm thấy xa lạ gì với Giang Vĩ, chỉ là hôm nay cô cũng có chút hồi hộp.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Phương Nhật Hạ cầm điều khiển bật TV lên.
Lại cầm lấy đ ĩa hoa quả trên bàn, nghiêng đầu hỏi anh: "A Vĩ có muốn ăn trái cây không?"
Anh nhìn cô, lâu đến mức khiến khuôn mặt cô không tự chủ được ửng đỏ lên.
Giang Vĩ mỉm cười khẽ nói: "Không cần đâu, Hạ Hạ."
Phương Nhật Hạ ồ lên một tiếng, hai tay cô đan vào nhau, thể hiện mình đang vô cùng căng thẳng.
Cô chợt nhớ đến bộ đồ mình đang mặc trên người là đi mượn, cũng sợ làm dơ nên quay quay mặt sang khó xử nói: "Tớ đi thay đồ nhé."
Giang Vĩ gật đầu, cô vội chạy lên lầu.
Lúc Phương Nhật Hạ thay đồ xong xuôi đi xuống dưới nhà, đã thấy Giang Vĩ đang nằm dựa đầu trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Phương Nhật Hạ rón rén đi tới, ngay cả thở nhẹ cũng không dám phát ra, sợ anh bị thức giấc.
Khuôn mặt anh vẫn tuấn tú như ngày nào, chỉ là trên mắt đã xuất hiện quầng thâm nhạt.
Lúc nãy rõ ràng không cảm thấy gì, vậy mà bây giờ để ý kĩ lại liền nhìn thấy anh dường như đang rất mỏi mệt.
Cô đưa tay muốn chạm vào đôi mắt đang mệt mỏi ấy, thế nhưng lại bị tiếng chuông tin nhắn báo đến làm cho giật mình, cô vội rụt tay về.
Cũng may là Giang Vĩ không tỉnh lại, mặt cô hơi nóng lên.
Màn hình điện thoại sáng lên, Wechat của một người được Giang Vĩ đặt tên là quản lí hiện lên.
Cô vô tình nhìn thấy hàng chữ.
[ Tiểu Vĩ, anh đã chuyển tiền lương tháng này cho chú rồi đó, ngày mai nhớ đi làm đấy.
]
Phương Nhật Hạ sững sờ, khoảnh khắc đó cô chợt nhận ra.
Bản thân cô không hề hiểu Giang Vĩ như những gì cô đã tưởng.
Điều kiện nhà Giang Vĩ rất tốt, anh vốn dĩ không có lí do gì để đi làm thêm.
Cô không phải cố ý muốn xem trộm tin nhắn người khác, chỉ là đó là Giang Vĩ.
Cô rất lo lắng.
Phương Nhật Hạ biết mật khẩu của anh, cô mở wechat lên, mắt cô đột nhiên mở to.
Trong wechat của anh có rất nhiều tin nhắn liên quan tới việc làm thêm, anh không chỉ đi làm một nơi mà là rất nhiều nơi.
Giang Vĩ lúc này hơi cựa quậy,