Tuy chỉ là một vai diễn khách mời, đối với đoàn phim chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng phía sau Nhan Ôn còn có rất nhiều công việc, chẳng hạn như nếu đóng vai này sinh bệnh, thì công việc về sau cũng bị ảnh hưởng theo.
Tiêu Cảnh Hàng vô cùng không yên lòng, sáng sớm hôm sau liền đi giao thiệp với người trong đoàn phim, đối phương chỉ trả lời qua loa, phó đạo diễn đã thay đổi địa điểm ghi hình.
Tiêu Cảnh Hàng tưởng chuyển ngoại cảnh thành nội cảnh.
Chín giờ sáng, khi Nhan Ôn chuẩn bị xuống lầu, Giang Tùy An đã gọi cô lại: "Sức khỏe ra sao rồi?"
Anh vừa nói vừa sờ trán của Nhan Ôn, đích thật không còn sốt, người cũng tỉnh táo. "Yên tâm đi, em biết chừng mực mà, chỉ vài lời thoại thôi, sẽ nhanh chóng kết thúc mà” Nhan Ôn cười dịu dàng, cô không muốn để Giang Tùy An lo lắng. “Anh đưa em đến đó." Giang Tùy An nói rồi cầm chìa khóa xe lên.
Nhan Ôn ngăn cản anh: “Bên ngoài có thể từng có người gặp mặt anh, bị phóng viên chụp được thì không tốt đâu, anh cứ đợi em ở trong phòng đi, em sẽ mau chóng trở về thôi.” "Vả lại, em không yếu đuối đến nỗi đó đâu mà, tầm này chẳng là gì cả."
Nghe cô bảo thế thì Giang Tùy An chỉ có nước đồng ý.
Đợi sau khi Nhan Ôn xuống lầu, anh cũng thay áo khoác đi theo, anh không muốn để Nhan Ôn chịu khổ, cũng không thể khống chế được sự lo lắng của mình đối với cô.
Khi Nhan Ôn đến địa điểm trường quay, nhìn lều ngoại cảnh được dựng tạm thời liền khựng bước chân lại, chị Hà đứng cạnh cô cũng nhíu chặt đôi mày: “Lạnh như vậy, quay ở đây ư?”
Cô nhớ không làm thì đây là một cảnh quay mùa hè!
Bắt Nhan Ôn mặc chiếc váy quay phim ngoại cảnh trong cuối tháng mười một u?
Vả lại hôm nay trời âm u, đây chẳng phải đang ép người khác sao.
Tiêu Cảnh Hàng đã đến, sắp sửa gây lộn với phó đạo diễn Lý Đại Tiêu: “Đây chính là địa điểm ghi hình sau khi được các người chỉnh sửa ư? Bắt cô ấy mặc chiếc váy mùa hè, đóng cảnh phim do các người tạm thời thêm vào ở nơi âm hai độ?" “Vậy thì sao chứ? Đó là việc của tổ biên kịch, tôi chỉ làm việc theo trình tự, kịch bản của chúng tôi xuyên suốt mấy mùa, các đạo diễn khác đều quay như vậy, sao đến chỗ Nhan Ôn thì không được vậy?" Phó đạo diễn hừ lạnh một tiếng, ném kịch bản lên bàn. "Muốn đóng thì thay đồ, không đóng thì thôi, bên ngoài có nhiều diễn viên quần chúng không chờ được thói cao ngạo của các người đâu."
Thân là diễn viên, gặp phải cảnh quay vào nghịch mùa thì không còn cách nào khác, nhưng đa số đoàn phim đều nghĩ cho sức khỏe của diễn viên, ghi hình ngoại cảnh vào thời tiết ấm áp hơn, cũng làm tốt phương pháp giữ ấm tương ứng, diễn viên giữ vững trạng thái tốt thì tốc độ quay phim cũng nhanh chóng.
Nhưng nhìn ngó xung quanh, chẳng có áo khoác và lò sưởi tạm dùng nào cả.
Ngược lại đám nhân viên công tác kia hình như sớm nhận được tin tức, mỗi người ôm một chiếc túi nước ấm. "Tiểu Lưu, ra ngoài bỏ một trăm đồng thuê một diễn viên quần chúng có thể mặc váy, nói với bọn họ rằng thế nào là tố chất chuyên nghiệp của một diễn viên!"
Phó đạo diễn kia rõ ràng đang sỉ nhục người khác!
Chị Hà vô cùng tức giận, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Tiêu Cảnh Hàng, Tiêu Cảnh Hàng cũng cực kì phẫn nộ. “Tốt nhất đây là sự sắp xếp bất đắc dĩ của đoàn phim các người, chứ không phải do anh nhận lợi ích từ ai đó, cố tình giày vò Nhan Ôn, nếu không, anh sẽ phải trả giá cho tiền đồ của mình."
Lý Đại Tiêu nghe vậy liền ngượng ngùng ho khan một tiếng, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Anh đừng nói bậy! Rốt cuộc có hay không!" quay “Tôi quay” Nhan Ôn tiến lên và đứng vững trước mặt bọn họ. "Cô.." Tiêu Cảnh Hàng muốn đi sang ngăn cản cô, nhưng thấy Nhan Ôn lắc đầu. "Nhưng tôi có vài câu hỏi, muốn hỏi thăm vị phó đạo diễn này."
Nhan Ôn nhìn đối phương một cách lạnh lùng: “Anh vào nghề mấy năm rồi?" "Sáu năm!" Phó đạo diễn đắc ý đáp, anh ta vẫn còn trẻ, kinh nghiệm trong đoàn phim vẫn xem như ổn.