Phó đạo diễn đắc ý ngồi nhìn, trước mặt đặt tách trà nóng, trên người quấn trang phục vải ẩm, anh ta phải nhìn xem Nhan Ôn chịu đựng được bao lâu!
Các nhân viên công tác ở các đoàn phim khác đều mặc rất ấm, gương mặt mỗi người đều nở nụ cười như có như không, bọn họ dường như đang chờ xem một vở kịch hay.
Trong đoàn phim, đạo diễn muốn chấn chỉnh một diễn viên nào đó, chưa bao giờ không thực hiện được, hôm nay Nhan Ôn thảm rồi..
Chị Hà nhìn máy quay phụ trợ bên cạnh: "Sao bên đây không có người? Chẳng lẽ phải quay lại mấy lượt sao?"
Phó đạo diễn mất kiên nhẫn rống lên một tiếng: “Cô chỉ là một trợ lý sao nói nhiều thế, quay ở đây thì phải nghe theo lời của tôi! Chuẩn bị bắt đầu!”
Chị Hà lo lắng cho Nhan Ôn, vẫn muốn tranh luận thêm vài câu, liền bị Nhan Ôn ngăn chặn. “Nói nhiều vô ích." Nhan Ôn nhẫn nhịn, nhưng đáy mắt lóe lên tia sắc lạnh chẳng ai để ý đến.
Phó đạo diễn thấy Nhan Ôn dễ ức hiếp như vậy, lập tức nở nụ cười chế giễu, trong tổ bọn họ, ngoại trừ đạo diễn Triệu là người có quyền nhất ra thì ông ta muốn gây hấn với một Nhan Ôn nhỏ bé chẳng phải vẫn thừa sức sao?
Một ảnh hậu hết thời không có hậu thuẫn, chỉ có thể để mặc người khác giày vò nhào nặn. “Thay đồ xong thì mau qua đó, một lát còn có cảnh mưa nữa!”
Tiêu Cảnh Hàng ở cạnh nhíu chặt đôi mày, làm theo lời Nhan Ôn dặn mở điện thoại bắt đầu quay lại.
Khi anh ta nhìn thấy sắc mặt Nhan Ôn trắng bệch, động tác cũng hơi cứng thì đứng ra hét một tiếng: “Thôi bỏ đi, chúng tôi không quay nữa." "Không quay ư? Anh tưởng đây là nơi nào, anh muốn không quay thì không quay hả?” Thần sắc của phó đạo diễn lập tức trở nên vô cùng ghê tợn: “Chúng tôi có biết bao nhiêu người chịu lạnh ở đây với cô ta, anh tưởng đoàn phim của chúng tôi rảnh rỗi lắm sao? Còn chưa bắt đầu quay cảnh mưa kìa, nghệ sĩ của các người chẳng chịu khổ được gì cả, đừng kiếm ăn trong giới giải trí nữa, mau chóng kết hôn sinh con đi." "Các người!" “Bây giờ nhiệt độ gần không độ, có thích hợp quay tiếp cảnh mưa hay không?" "Thì sao? Chẳng phải rất bình thường u?" Phó đạo diễn uể oải hừ lạnh một tiếng, bộ dạng đang xem tuồng chèo.
Nhan Ôn đứng cạnh cười khẩy một tiếng, nhận lấy chiếc áo khoác mỏng từ tay chị Hà: “Chị Hà, mang đồ của em sang đây”
Chị Hà vội vàng đi lấy, nhưng trên quần áo bị dội nước, vốn chẳng thể nào mặc được.
Nhan Ôn chỉ hơi cau mày, tiếp theo không thèm đếm xỉa đến tên phó đạo diễn, đi thẳng ra bên ngoài. “Nhan Ôn, cô không diễn phải không? Thật là tự cao!" Sắc mặt của phó đạo diễn hơi hoảng loạn, anh ta chỉ muốn trêu chọc Nhan Ôn, khẳng định Nhan Ôn không dám dùng vai diễn chống đối anh ta.
Nhận bộ phim này thì nhân khí và độ phủ sóng của Nhan Ôn mới được nâng cao, vì vậy Nhan Ôn chắc chắn phải nhịn, nhưng anh ta quên mất một điều, Nhan Ôn không phải là một người tùy tiện có thể dễ dàng trêu chọc được.
Nhan Ôn đứng ở nơi ấm áp đôi chút, quan sát nhân viên công tác xung quanh đều trong bộ dạng quấn kín mít, còn cô chỉ mặc chiếc váy thêm một chiếc áo khoác mỏng tang, dù như vậy, cô vẫn đứng thẳng người. "Anh tự xem." Nhan Ôn lấy điện thoại từ tay của Tiêu Cảnh Hàng, trong đó là cảnh tượng của tất cả nhân viên công tác, còn có bộ dạng chịu lạnh cóng của Nhan Ôn trước ống kính.
So sánh hai bên, ai đúng ai sai, nhìn sẽ nhận rõ ngay lập tức. “Tôi không biết tại sao anh làm như vậy, tôi cũng không quan tâm, nhưng anh thử nghĩ xem, nếu đăng tải đoạn phim này lên mạng thì sẽ có hiệu quả ra sao? Ghế phó đạo diễn anh còn được ngồi vững được hay không?"
Ánh mắt Nhan Ôn cực kì lạnh lùng, những ai bị cô nhìn chăm chú đều không dám đối mặt với cô. "Chúng tôi chỉ đang làm việc bình thường!” Phó đạo diễn hơi tức giận, không ngờ Nhan Ôn chơi mánh khóe này. “Vậy sao?