Giang Tùy An chỉ hỏi một câu, phó đạo diễn liền không dám lên tiếng nữa, ông ta luôn cúi gầm đầu, không dám nhìn thẳng vào bọn họ. "Lên tiếng đi chứ, chẳng phải lúc nãy rất chuyên nghiệp sao? Hay là, anh thấy tôi và Nhan Ôn là bạn bè, vì vậy không dám tiếp tục những hành vi vừa rồi của anh." "Giang.. chủ tịch Giang, tất cả đều là sự hiểu lầm, tôi có thể giải thích! Tôi đích thật không ngờ anh và cô Nhan là bạn bè." Phó đạo diễn ấp a ấp úng giải thích, hi vọng có thể nhận được sự tha thứ của Giang Tùy An. "Hiểu lầm? Đoàn phim của các người đối xử với diễn viên thể ư? Cô ấy lạnh cóng còn đọc lời thoại được sao? Các người thật tình muốn quay phim, hay nhân cơ hội ức hiếp người khác?"
Giọng của Giang Tùy An rất lạnh lùng và xen lẫn cơn phẫn nộ không thể phớt lờ. "Tôi... Xin lỗi, chủ tịch Giang, tôi thật sự."
Phó đạo diễn toát mồ hôi lạnh liên miên, đối mặt với lời chất vấn của Giang Tùy An, không còn lời nào phản bác. "Tôi cho rằng Nhan Ôn đã thực hiện tất cả khả năng của một diễn viên, còn các người... đủ trình chuyên nghiệp chưa?" Giang Tùy An lạnh mặt: “Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng lời xin lỗi!” "Chủ tịch Giang." “Trừ khi anh có thể chứng minh anh mặc trang phục mùa hè, cũng có thể quay cảnh mưa trong thời tiết như vậy." Giang Tùy An kéo hai chiếc ghế, cùng Nhan Ôn ngồi xuống, chờ xem màn biểu diễn của phó đạo diễn.
Xung quanh đều là người của đoàn phim, bọn họ ai nấy đều cúi thấp đầu, vì kẻ tham gia xem phim lúc nãy đều có bọn họ, và hiện tại, Giang Tùy An rõ ràng đang thay Nhan Ôn trả thù.
Phó đạo diễn cười ngượng: “Chủ tịch Giang, thời tiết lạnh quá, vả lại, tôi cũng không phải là diễn viên." "Diễn viên thì sao nào? Cô ấy là một nữ diễn viên mà còn nghe theo sự sắp xếp ghi hình của các người, anh là một người đàn ông lại cảm thấy lạnh ư?”
Lời nói của Giang Tùy An tràn đầy cơn phẫn nộ, anh đã cố gắng kiềm chế cơn nóng nảy của mình, nhưng hôm nay anh nhất thiết phải thay Nhan Ôn ra mặt mới được.
Phó đạo diễn cúi đầu, đối phương là chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa.
Anh ta không dám chọc giận, từ phút đầu tiên, anh ta cần làm theo ý của họ, nếu không điều chờ đợi anh ta phía trước chính là đánh mất chén cơm kiếm tiền.
Người trong đoàn phim giường to mắt nhìn phó đạo diễn cởi trang phục, mặc chiếc quần đùi đứng dưới cơn gió lạnh lẽo, rùng mình vì bị lạnh cóng. “Đọc lời thoại." Giang Tùy An lạnh lùng lên tiếng. "Tôi.." Phó đạo diễn ngay cả hơi sức mở miệng cũng chẳng có, lạnh đến nỗi bờ môi tím tái, đứng trước đám đông chẳng biết nên làm thế nào.
Giang Tùy An không thèm nhìn anh ta nữa, mà nhìn sang các nhân viên khác trong đoàn phim: "Quần áo của Nhan Ôn bị đổ nước làm ướt, là ai làm vậy?"
Người trong đoàn phim đều bị dọa phát khiếp, đặc biệt là nhân viên công tác phụ trách mảng trang phục, cuối cùng chỉ ra một thợ trang điểm.
Là một người phụ nữ trẻ tuổi, cô ta mở to đôi mắt và lo lắng nói: “Tôi không cố ý."
Nhưng Giang Tùy An không muốn nghe cô ta giải thích, trực tiếp lên tiếng: "Dùng nước chuẩn bị cho màn quay cảnh mưa tạt lên người cô ta, tạt không xong thì không ai được ra về."
Bọn họ giày vò Nhan Ôn như vậy, sao có thể lành lặn rút lui được chứ!
Từ sớm anh đã suýt nhịn không được ý định thay Nhan Ôn ra mặt, vụ việc gây đến bước này, anh cũng rất đau lòng.
Nhân viên ở các đoàn phim đều sững sờ, thấy Giang Tùy An kiên trì như vậy, biết không thể thoát khỏi, đành tạt nước lên thợ trang điểm kia. "Chúng tôi hết cách rồi.." “Cô ráng chịu đựng chút đi.."
Thợ trang điểm cố nén nước mắt, ngồi xổm xuống sàn nhà.
Ở nơi khác, phó đạo diễn đã không kiềm được, người đàn ông cao to như anh ta không ngừng xoa vuốt cơ thể mình, muốn giúp bản thân ấm áp đôi chút, bộ dạng vô cùng buồn cười, khác hẳn dáng vẻ vênh váo hống hách với Nhan Ôn lúc nãy.
Giang Tùy An mới quyết định ngừng tay: "Đoàn phim của các người chỉ có tiêu chuẩn