Khi bọn họ đến sân bay, bỗng dưng chị Hà phát hiện quên mang theo hộ chiếu!
Nhan Ôn ngẫm nghĩ rồi bảo: “Thời gian không còn đủ để chị trở về lấy, như vậy đi, gọi điện cho Tần Vũ, xem thử anh ấy có thời gian mang đến không."
Chị Hà luôn cất chìa khóa nhà ngay cửa ra vào, xem thử Tần Vũ có chịu giúp đỡ hay không.
Tiêu Cảnh Hàng bên cạnh cũng lên tiếng: “Hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào anh ấy thôi."
Chị Hà chỉ còn nước cả gan khẩn cầu Tần Vũ, xem anh ấy có thể dành chút ít thời gian rảnh rỗi để giúp đỡ không.
Vốn dĩ trên bàn Tần Vũ còn rất nhiều tài liệu cần xử lý, lại phải gấp rút điều tra tài liệu, nhưng nghe chị Hà nói xong, anh vẫn đồng ý. "Được, tôi đi ngay."
Tần Vũ biết rõ lịch trình sắp xếp và thời gian lên máy bay của họ, trực tiếp lái xe đến căn hộ của chị Hà, thuận lợi lấy được quyển hộ chiếu.
Thế nhưng anh nhìn thấy một vài mảnh giấy ghi chú được chị Hà dán lên tủ lạnh, cảm thấy người phụ nữ này có chút đáng yêu.
Trên mảnh giấy ghi chú sắp xếp lịch trình và kế hoạch, rõ ràng lưu ý phải mang theo hộ chiếu, nhưng cô ấy vẫn lơ đãng quên mất.
Tần Vũ thì thầm một mình: “Xem ra sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây lãm." Sau khi nói xong, liên cất chìa khóa căn nhà, dường như anh đã sớm xem chị Hà thành một sự tồn tại đặc biệt rồi.
Cho tới khi đến sân bay, biểu cảm của anh rất không tự nhiên: “Nè”
Chị Hà đón lấy, lên tiếng cảm ơn: "May là có anh."
Gương mặt điển trai của Tần Vũ hiện lên vài phần căng thẳng: “Vậy tôi đi trước đây, cô... Mọi người thuận buồm xuôi gió nhé.
Nhan Ôn và Tiêu Cảnh Hàng đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, đương nhiên cũng không bỏ sót bộ dạng chị Hà luyến tiếc ngắm nhìn bóng dáng của Tân Vũ. "Tôi nói mà, bọn họ đều có ý với nhau, tôi làm người quản lý ngành này bao nhiêu năm nay, những chuyện này không bao giờ nhìn lầm đâu" Tiêu Cảnh Hàng cảm khái nói: “Thật ra cũng xứng đội lầm."
Hai người đều không dám xung phong chọc thủng tấm màng chắn.
Nhan Ôn đeo lại kính râm, ba người cùng đi vào phòng chờ.
Khi cô xuất hành luôn rất kín tiếng, hiện tại Tiêu Cảnh Hàng cũng tập quen với phương thức này của Nhan Ôn, có thể phối hợp với cô thật tốt. Nhưng lần này lại gặp gỡ một người khiến Nhan Ôn hơi bất ngờ.
Lúc đó, tên phóng viên chụp được ảnh cô và Giang Tùy An đến sân bay.
Trí nhớ Nhan Ôn luôn rất tốt, đặc biệt với người có thể gây uy hiếp đến cô, khi đối phương tiến lên cười chào hỏi bọn họ, Nhan Ôn cũng lịch sự đáp lại. "Cô Nhan, hình như chúng ta rất có duyên, lần trước vẫn chưa chính thức tự giới thiệu bản thân, hiện tại tôi đang làm việc tại phòng công tác của riêng mình." Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net
Anh ta đưa tiếp một tấm danh thiếp.
Tiêu Cảnh Hàng chặn trước mặt Nhan Ôn đón lấy nó, có chút phòng bị: "Phòng công tác Vĩnh Tín, Đơn Phong”
Ông ta không nổi giận vì thái độ của Tiêu Cảnh Hàng, trái lại càng hòa đồng cười bảo: “Cô Nhan lần này đi tham dự tuần lễ thời trang sao?"
Nhan Ôn gật nhẹ đầu. "Quý ông kia không đi cùng ư? Hay là, hai người đã chia tay rồi?" Đơn Phong lại hỏi tiếp một câu, nhìn ngó xung quanh Nhan Ôn, đích thật không có kẻ khả nghi. "Máy bay sắp khởi hành rồi, đi thôi." Chị Hà đi sang, đảo mắt nhìn người đàn ông đó một phen.
Đơn Phong không tiếp tục bám víu họ, gật đầu rời đi.
Tiêu Cảnh Hàng hơi lo lắng bảo: “Ông ta biết Giang Tùy An ư?”
Nam giới thân mật duy nhất bên cạnh Nhan Ôn chính là Giang Tùy An. "Lần trước tôi và Tùy An bị ông ta chụp hình tại sân bay nước ngoài, nhưng ông ta không chụp được gương mặt của Tùy An, lần này nếu chạm mặt nhau ở tuần lễ thời trang, có thể sẽ bị ông ta theo dõi suốt." “Đừng lo lắng, tôi sẽ làm tốt phương pháp dự phòng!"
Tiêu Cảnh Hàng an ủi cô, bởi vì so với tên phóng viên xổ ra từ giữa đường, Trình Vận mới là người đáng để họ lo lắng hơn.
Hiện tại chẳng ai ngờ về sau sẽ xảy ra nhiều việc đến thế.
Lúc bấy giờ, trong phòng làm việc của Trình Vận, sau khi cô ta nghe được lời nói của Ngụy Lãng liền