"Khỏi cần để ý đến bọn họ, chỉ cần ban tổ chức mời em, thì em có tư cách xuất hiện trong buổi lễ trao giải, bọn họ làm như vậy chỉ tổ tự vả mặt mình." Nhan Ôn không để bụng việc này, mà suy tư về bộ phim tài liệu kia.
“Chị Hà, chị có nghe qua tên đạo diễn Lý Hải chưa?"
“Nghe qua chứ, chẳng phải ông ta quay phim tài liệu sao? Nhan Ôn, không lẽ em muốn hợp tác với ông ta ư?” Chị Hà tỏ vẻ bất ngờ, đây không giống với phong cách của Nhan Ôn, cô tưởng Nhan Ông sẽ chọn vài bộ phim cung đấu.
"Em chuẩn bị nhận đóng bộ phim tài liệu Điệp ảnh'." Nhan Ôn cười dịu dàng: "Là Tùy An chọn giúp em đó.”.
“Chị nói mà, vậy thì đóng thôi, tầm nhìn của anh ấy người bình thường không thể bì đâu." Có Giang Tùy An xuất mưu hiến kế cho Nhan Ôn, chị Hà lập tức yên lòng.
Chú hề tấu hài như Bạch San San, sao có thể là đối thủ của chủ tịch Đại Hoa được kia chứ!
Song vấn đề cũng theo đó xuất hiện, dù bọn họ quyết định phải đóng, lãnh đạo công ty chưa chắc sẽ đồng ý, hiện tại Giang Linh Vận đang năm cơ hội đoạt ảnh hậu trong tay, lãnh đạo công ty sẽ không để mặc Nhan Ôn tự tung tự tác, bọn họ có con cờ tốt hơn rồi.
“Em tìm cơ hội nhắc nhở thêm lần nữa." Nhan Ôn suy nghĩ một hồi, họ không thể thả lỏng, bây giờ mới là thời khắc quan trọng nhất: “Trước buổi lễ trao giải đừng nên manh động.”
"Có cần chị kiếm người theo dõi Giang Linh Vận, tìm xem chứng cứ cô ta giở trò sau lưng không?" Chị Hà luôn cảm thấy vụ việc này không sạch sẽ như bề mặt, nếu Giang Linh Vận không giở trò bỉ ổi, tại sao lại có cục diện hiện tại.
"Tạm thời không cần, nếu cô ta thật sự đã làm gì đó, để Bạch Triết Hiên tự phát hiện sẽ tốt hơn.” Nhan Ôn không muốn nhúng tay, cô cũng không có hứng thú tìm hiểu cái bẫy do Giang Linh Vận chuẩn bị sẵn cho cô ra sao.
Cô ta lợi dụng thủ đoạn bẩn thỉu để đoạt được ngôi vị ảnh hậu, định sẵn sẽ thất thoát nhiều hơn.
Dù sao thì lá bài cuối cùng vẫn nằm trong tay Nhan Ôn.
“Vậy giờ em cũng không còn công việc gì rồi, chị tiễn em về biệt thự nhé?" Chị Hà bĩu môi: "Giờ này chắc Giang tiên sinh của em vẫn chưa tan ca phải không?"
Khuôn mặt Nhan Ôn đầy ý cười: “Hôm nay anh ấy phải tăng ca, em định đến thăm anh ấy."
Cô thay bộ đồ vận động trong xe, đội chiếc mũ lên đầu: “Chị thấy sao? Rất bình thường đúng không?"
"Gương mặt và vóc dáng của em sao có thể bình thường được! Trừ khi em biến thành người vô hình, nếu không vừa bước chân vào Đại Hoa, liền lên ngay trang đầu của báo giải trí ngày mai." Chị Hà cười đùa với Nhan Ôn.
"Vậy phải làm sao?" Nhan Ôn hơi ủ rũ, cô muốn tạo sự bất ngờ cho Giang Tùy An, nhưng đột nhiên phát hiện mối quan hệ của họ ngày nào chưa công khai, thì cô vẫn chưa có cơ hội đứng cạnh anh một cách quang minh chính đại.
Ngay lúc này, màn hình điện thoại của cô nhấp nháy, là Giang Tùy An.
"Xe của trợ lý em đã đậu dưới công ty nửa tiếng đồng hồ rồi, chiếc xe bị hư hả?" Giọng điệu anh đầy ý vị đặc biệt.
"... Không phải, em muốn lên đó thăm anh, vừa đến dưới lầu lại sợ người khác phát hiện, ảnh hưởng đến anh” Nhan Ôn nhỏ tiếng đáp, sự bất ngờ mà cô chuẩn bị đã thất bại.
Người đàn ông ngồi trong phòng làm việc rộng lớn, đôi mày nghiêm nghị bỗng giãn ra, anh gập máy tính xách tay trên bàn lại: “Em muốn gặp anh lúc nào chả được, anh cho người xuống đón em."
“Nhưng mà... công ty anh nhiều người như thế, không sao chứ?" Nhan Ôn không yên tâm hỏi lại lần nữa.
"Hãy chờ một lát, thưa bà Giang.”
Giang Tùy An đưa mắt ra hiệu với trợ lý, đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi rót một ly nước trái cây cho cô vợ của mình, khi