"Tôi thật không ngờ cô lại có gan làm vậy, nể tình trước đây cô và Triết Hiện yêu nhau tôi nhắc nhở cô một câu, muốn quyến rũ Giang Tùy An cũng phải xem cô có bản lĩnh đó hay không.”
Theo suy nghĩ của cô ta thì cho dù Nhan Ôn xinh đẹp, nhà họ Nhan cũng có tài sản nhưng loại đàn ông cao cấp như Giang Tùy An tuyệt đối sẽ không yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên. sự mỉa mai của cô ta khiến vẻ mặt Nhan Ôn thay đổi, cô dừng bước và quay người lại: "Cô không nên làm người quản lý mà nên đi làm biên kịch, như vậy tất cả mọi người sẽ phải sống theo cách nghĩ của cô, cuối cùng tôi cảnh cáo các người một lần nữa, đừng can thiệp vào chuyện của tôi, nếu không... lần sau tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Khuôn mặt Bạch San San bị tức đến biến dạng, cô ta cố gắng kiềm chế những lời muốn thốt ra trong lòng, muốn xem Nhan Ôn sau khi thấy tin tức ngày mai sẽ phải hối hận và đau khổ chừng nào.
Nhìn biểu cảm của cô ta, Nhan Ôn liền biết cô ta lại đang tính toán gì đó. "Chị, chị bớt nói vài câu đi, bị phóng viên chụp được thì không hay đâu.”
Bạch Triết Hiên bước lên trước chắn giữa hai người họ, nhìn Nhan Ôn với vẻ khó xử: “Nếu cô không muốn đi tham dự buổi họp mặt người hâm mộ thì có thể nói với tôi, cần gì phải dùng cách thức như vậy, hành vi hôm nay của cô sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty." "Rõ ràng tôi đã hỏi anh, có phải tôi cũng nhận được thư mời hay không." Nhan Ôn lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Triết Hiên: “Có lẽ mọi sự chú ý của anh đều để trên người Giang Linh Vận nên vốn không để ý tôi đã nói những gì, tiếp tục như vậy, Huy Hoàng còn có tương lai không?" “Nhan Ôn! Cô nói chuyện phải biết chừng mực!” Bạch Triết Hiên chợt quát to lên, cơn giận bị lời nói của Nhan Ôn khơi dậy, sự đố kị khi thấy cô đứng trên sân khấu và ăn ý xứng đôi với Giang Tùy
An bỗng dâng trào mãnh liệt: "Chẳng phải cô chỉ muốn rời khỏi Huy Hoàng, ký kết với những công ty khác thôi sao? Là KB hay là Sáng Nghệ, họ đã cho cô bao nhiêu tiền?" “Đó là chuyện của tôi, không cần chủ tịch Bạch quan tâm, anh yên tâm, tôi sẽ rời đi ngay sau khi thấy được cảnh các người tự làm tự chịu."
Dứt lời, một chiếc xe thể thao màu xanh biển phiên bản giới hạn dừng lại bên cạnh Nhan Ôn.
Cô không hề do dự, mở cửa lên xe.
Nhìn chiếc xe rời đi, Giang Linh Vận cực kỳ căm hận, cắn môi khống chế cảm xúc, bên tai vang lên giọng nói của Bạch San San: "Bỏ đi Triết Hiên, đừng tính toán với cô ta, cô ta muốn đi thì để cô ta đi, nhưng chị thấy tin tức ngày mai sẽ cho cô ta một bài học nhớ đời, ngoài Huy Hoàng ra, cô ta không còn nơi nào để đi."
Đột nhiên Giang Linh Vận cảm thấy bụng hơi đau, cô ta cố nở nụ cười kéo tay Bạch Triết Hiên: “Triết Hiên, chị San San nói đúng đó, chúng ta về đi." "Được... Sao sắc mặt của em xanh xao thế?" Lúc này Bạch Triết Hiên mới chú ý đến cô. “Không có gì, có lẽ ngủ không ngon." “Được rồi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, còn phải có mặt trong lễ trao giải nữa!” Bạch San San thầm cười khẩy, cô đang đợi xem màn kịch hay ngày mai.
Nhan Ôn về đến nhà thì thấy Giang Tùy An đang ngồi ngây người ra trên ghế sofa.
Để ngăn phóng viên phát hiện ra mối quan hệ của họ nên hai người tách ra trở về, Nhan Ôn thay bộ đồ thường rộng rãi sau đó đi ra sau lưng anh, đưa tay dịu dàng ôm lấy eo anh: “Sao vậy? Ông Giang."
Giang Tùy An cúi đầu xuống nắm lấy tay cô, từ từ quay người lại, trong mắt phản chiếu hàng lông mày xinh đẹp của Nhan Ön: "Không có gì, chắc do uống nhiều rượu." “Vậy sao?” Nhan Ôn quay người lại rót ly trà nóng cho anh, dịu dàng lên tiếng: "Tùy An, em hi vọng trở thành chỗ dựa và niềm tự hào của anh, mà không phải là người phụ nữ chỉ biết chia sẻ niềm vui với anh.”
Khi anh cảm thấy mệt mỏi, cô cũng có thể cho anh mượn một bờ vai.