Giang Linh Vận bị Nhan Ôn gài bẫy dẫn đến đây, lại bị A Huy phản bội, cô ta lo sợ Nhan Ôn và chị Hà sẽ cùng nhau hãm hại cô ta, nên cố tình nói những lời khích bác Nhan Ôn.
Dù gì thì những lời này chẳng có gì to tát đối với cô.
Nhưng đối với Nhan Ôn mà nói, lại là một chuyện cũ không muốn nhớ lại, cô ta thấy Nhan Ôn không lên tiếng thì gương mặt càng tỏ vẻ đắc ý hơn. "Sau đó, Triết Hiên còn cố tình dẫn tôi đến các cửa hàng xa xỉ, chọn trang sức quý giá, bây giờ nghĩ lại.." "Chẳng phải hiện giờ các người đã chia tay rồi sao?"
Nhan Ôn nhếch môi cười nhạt, vốn chẳng thèm để tâm lời nói của Giang Linh Vận, dù nói thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không né tránh chuyện từng quen Bạch Triết Hiên, cô cũng từng thật lòng, chỉ là không gặp đúng người mà thôi.
Nhưng Giang Linh Vận chỉ đang lợi dụng Bạch Triết Hiên, cho đến bây giờ, vẫn lợi dụng tình cảm quá khứ của bọn họ để làm công cụ. “Do chúng tôi không hợp tính nhau, nên mới chia tay.” Giang Linh Vận giận dỗi, trợn mắt với Nhan Ôn: “Dù sao thì cô cũng là người phụ nữ bị Bạch Triết Hiện bỏ rơi.” "Tôi thật cám ơn các người, nếu cô không cướp mất anh ta, tôi thật sự kết hôn với anh ta thì mới đáng hối hận."
Điều đáng sợ nhất không phải là sự thay đổi trong tình cảm, mà từ khi bắt đầu người đàn ông đã khinh rẻ cô.
Vào đêm đầu tiên Bạch Triết Hiện đến với Giang Linh Vận, anh ta trong trái tim Nhan Ôn đã không còn bất cứ giá trị nào cả. "Cô đừng gắng gượng nữa, tôi biết ngày tháng hiện giờ của cô cũng rất vất vả, mỗi ngày đều bị cư dân mạng chửi là người đàn bà để tiện, chắc trong lòng cũng khó chịu đấy chứ?" Giang Linh Vận cười vô cùng vui vẻ.
Chị Hà ngồi cạnh không muốn xem tiếp nữa, ho khan một tiếng.
Giang Linh Vận cười đứng dậy: “Nhan Ôn, cô không thắng nổi tôi đâu." “Tôi kết hôn rồi, vào ngày cô giả bệnh không để Bạch Triết Hiên đến cục dân chính tìm tôi.” Nhan Ôn nhìn Giang Linh Vận, nói rõ từng câu từng chữ.
Gương mặt cô đang nở nụ cười hạnh phúc, khiến Giang Linh Vận nhíu chặt đôi mày, bởi vì thật sự quá chói mắt. “Đừng nói đùa nữa, ngoại trừ Triết Hiên, cô còn yêu ai khác nữa chứ? Những năm nay, cô bỏ ra bao nhiêu vì anh ta, thậm chí bỏ cả sự nghiệp yêu thích nhất, cô muốn gạt tôi, nên mới nói như vậy chứ gì? Đừng tự lừa dối mình nữa." “Hiện giờ cô nói vậy cũng đâu cứu vãn được gì, tôi không cần Bạch Triết Hiên nữa, nếu cô thích thì có thể cùng anh ta ra nước ngoài lánh nạn."
Nhan Ôn mỉm cười lắc đầu, trong tình yêu của cô bao giờ cũng thật lòng thật dạ, nhưng có một vài đàn ông thích phụ nữ đỏng đảnh dịu dàng, Giang Linh Vận chính là điển hình nhất, lúc xưa, cô vẫn chưa phát hiện mối gian tình giữa bọn họ, thì đã nghe nhân viên nội bộ Huy Hoàng bàn tán với nhau, chỉ là cô quá khờ dại, quá tin tưởng Bạch Triết Hiên, chẳng thèm để bụng.
Nhưng... Giang Linh Vận chỉ biết quyến rũ đàn ông, hám hư vinh sẽ tự hại bản thân mình. "Cô đáng để tôi gạt sao?" Nhan Ôn nghiêng đầu, đáy mắt lóe lên ý cười: "Tôi ở lại Huy Hoàng, không hủy hợp đồng rời khỏi, chẳng phải vì tôi còn để ý đến Bạch Triết Hiên, cũng chẳng vì tôi không trả nổi tiền bồi thường hợp đồng, mà vì...”
Nhan Ôn ngập ngừng: “Tôi muốn tận mắt chứng kiến hai người cùng rơi vào vực thẳm.” “Cô!”
Giang Linh Vận tức tới mức thấy khó thở, lời nói của cô thật sự rất sắc bén, nhưng đều là sự thật, có thể nhận rõ từ biểu cảm của Nhan Ôn, Nhan Ôn thật sự không thèm quan tâm.
Trái lại sẽ cảm thấy lời nói của cô ta rất buồn cười. “Được thôi, tôi tin cô kết hôn rồi đó, nhưng với danh tiếng hiện giờ của cô trong giới giải trí, ai dám cưới cô, dù cho cưới cũng nhất định là một ông già mục nát." "Chắc có chút đỉnh tiền, mua cho cô giải thưởng liên hoan phim Kim Qua."
Nhan Ôn bĩu môi: “Điều này thì