Sáng hôm sau, khi Ngọc La Lam thức dậy đầu đau như búa bổ.
Cô ôm đầu kêu lên một tiếng, nhìn xung quanh cô cảm thấy hoảng hốt vì không biết mình đang ở đâu vội vàng sợ hãi nhìn xuống quần áo trên ngươ.
Cô thả phào một cái, vẫn may là nó vẫn còn nguyên.
Bỗng cửa phòng được mở ra, một người đàn ông trong trang phục thể thao bước vào, cả người anh đầy mồ hôi.
Sau một hồi kinh ngạc Ngọc La Lam cô mới hoàn hồn lại.
Chiếc áo thể thao co dãn ôm sát người như ẩn như hiện mà lộ ra những khối cơ săn chắc.
" Em tỉnh rồi à." Dạ Khâm lên tiếng hỏi, khi thấy cô ngồi đó.
" Vâng"
" Vậy xuống giường vệ sinh cá nhân đi xong anh sẽ đưa em đi ăn sáng."
Cô gật gật đầu.
Bước xuống giường đi vội vào phòng tắm.
Dạ Khâm đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng "chạy trốn" của Ngọc La Lam thì cảm thấy buồn cười.
Lại nhớ đến cô tối ngày hôm qua chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Anh xoay người bước vào phòng tắm ở bên ngoài.
Khi Ngọc La Lam đi ra khỏi phòng tắm thì đã không thấy còn thấy Dạ Khâm đâu.
Cô nhìn lên trên giường thấy có đặt một bộ quần áo mới, đoán được đây là của Dạ Khâm mang cho cô.
Một sự ấm áp không nói thành lời đang len lỏi vào trong tâm trí cô.
Đã rất lâu rồi không còn ai chuẩn bị quần áo cho cô như vậy nữa.
Kể từ khi bố cô mất, mẹ cô phải đi làm vất vả kiếm tiền nuôi cô, Ngọc La Lam đã phải tự làm hết mọi chuyện.
Cô cũng không muốn mình phải là gánh nặng hơn cho người mẹ khổ cực của mình.
Dù mẹ cô có chọn cách đi thêm bước nữa nhưng cô cũng không thể trách được mẹ cô.
Cô mong bà có thể tìm kiếm được niềm hạnh phúc mới và vui vẻ suốt quãng đời sau.
Từ ngày mẹ cô về bên nhà người kia, bà với cô gặp nhau ngày càng ít hơn dần dần cũng không còn quan tâm hỏi han câu nào nữa.
Nhiều lúc cô đi tiệc xã giao vẫn thấy từ xa xuất hiện hình ảnh của bà\- một người phụ nữ quý phái, dắt trong tay một cậu bé trai trắng