Nhìn Dạ Khâm bước ra từ phòng thay đồ khiến mọi người không khỏi ngây ngốc vì vẻ đẹp trai đó.
Anh từ từ bước đến bên Ngọc La Lam cười với cô.
" Em thấy thế nào được chứ "
" Ừm.
Đẹp lắm "
" Đây anh thử đeo thêm cái này nữa đi "
Ngọc La Lam đưa cho anh thêm một chiếc cà vạt.
Dạ Khâm không nhận lấy mà cúi cổ xuống nhìn cô.
Ý bảo cô đeo lên giúp anh.
Dù biết ý của anh là gì nhưng cô vẫn không thèm động chân động tay.
" Lam Lam đeo cho anh đi." Thấy cô không động tay nên anh phải lên tiếng.
" Anh cũng tự làm được mà, nhờ em làm gì?"
" Anh không biết đeo"
" Anh nói dối.
Thế lúc trước anh không có em thì anh đeo kiểu gì?"
" Lúc trước thì khác.
Bây giờ anh có em rồi nên là giờ thành không biết thắt nữa."
Anh nhìn cô rồi cười.
Không hiểu sao, anh lại nổi lên ý nghĩ trêu chọc cô.
Nhìn biểu cảm của cô rất đáng yêu.
" Ai thèm có anh chứ.
Hừ mơ tưởng."
" Thế không như vậy thì như thế nào.
Em làm mất đời trai của Dạ Khâm anh đây lại không định chịu trách nhiệm sao."
Anh tiến lại gần cô ôm cô vào lòng, ghé xuống thì thầm vào tai cô.
Nghe anh nói vậy, hai tai cô đỏ bừng cả lên.
" Anh vô sỉ"
Cô đành chịu thua với độ mặt dày của anh, lại nhìn xung quanh mọi người đang để ý đến họ.
Cô thỏa hiệp thắt cà vạt cho anh.
Sau khi chọn xong mấy món đồ nữa hai người dời đi.
Khi hai người đi qua của hàng bán đồ công chúa.
Ngọc La Lam bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt cô dừng trên cô búp bê công chúa trưng bày trên tủ kính.
Nhìn con búp bê đó cô lại một lần nữa lật ngược về quá khứ
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ quá khứ của Ngọc La Lam \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sinh nhật lúc cô lên 3 tuổi, khi đó vẫn còn cả một nhà đầm ấm và hạnh phúc.
" Lam Nhi con xem ba có quà gì tặng cho con này."
Ba của cô tên là Ngọc Thuyên, ông là một người cha tốt thương yêu vợ và con gái của mình.
" Dạ.
Gì vậy ba."
Cô tò mò nhìn hộp quà màu hồng hồng