Bàn tay hư hỏng của Dạ Khâm lần mò ra sau lưng Ngọc La Lam kéo khóa váy của cô xuống.
Cô xấu hổ vùi mặt mình vào ngực anh.
Thấy vậy Dạ Khâm phát ra tiếng cười nhẹ nhàng mà trầm khàn.
" Anh..."
Cô càng xấu hổ hơn nữa vì bị anh trêu đùa, đánh vào ngực anh mấy cái thật đau.
Hai mắt anh đỏ bừng bắt lấy bàn tay đang đánh loạn trên người mình kia, đưa xuống phía dưới, khiến cô càng xấu hổ như muốn đào hố chôn mình.
" Anh...!anh cái đồ lưu manh."
Anh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Chiếc váy kéo xuống hơn phân nửa để lộ ra chiếc cần cổ cao gầy xương quai xanh đẹp như muốn hớp hồn người.
Không kiềm chế được anh cúi xuống hôn lên xương quai xanh của Ngọc La Lam khiến cô không nhịn được mà kêu lên.
Dù cho thời gian có trôi qua, người đến rồi người lại đi, mặt trời từ đông có sang tây, thì cũng không làm ảnh hưởng đến một mảnh xuân tình đang diễn ra trong xe.
Chỉ biết rằng trong xe là tiếng phụ nữ nỉ non xin tha, nức nở tội nghiệp có đôi khi lại xen lẫn cả những tiếng gầm nhẹ của người đàn ông.
Không biết qua bao lâu trong xe cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại.
Mùi vị sau khi làm tình nồng đậm bên trong xe.
Ngọc La Lam mệt mỏi mà gục mặt vào ngực Dạ Khâm mà thiếp đi.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô khiến anh thấy xót xa, trách mình hơi quá độ.
Sửa sang lại quần áo cho hai người.
Sau đó Dạ Khâm để cô gối lên vai mình, hướng xe về biệt thự của mình.
Về đến nơi, người ra mở cửa là cô em gái thứ đầu của anh \- Dạ Tiểu Uyển.
Dạ Tiểu Uyển cũng lấy làm kinh ngạc khi nhìn thấy anh đang bế Ngọc La Lam trên tay.
Thấy Ngọc La Lam đang ngủ thiếp đi sắc mặt đỏ đỏ hiện lên sự mệt mỏi.
Cô nhìn người anh trai tưởng trừng bị gay của mình bằng ánh mắt tán thưởng.
" Chị dâu, chị ấy hahaha.
Anh trai anh giỏi đó."
" Em nói nhỏ chút thôi đừng làm Lam