Một kế hoạch dần dần được hình thành trong đầu Dạ Khâm thôi thúc anh phải thực hiện.
Nếu như Lam Lam thật sự mang thai con của hai người thì cô không thể lấy ai khác ngoài anh được nữa.
" Ừm "
Nhận thấy động tĩnh từ người trên giường, Dạ Khâm quay mặt lại nhìn cô.
Thấy cô đang nhíu nhíu mi thì đi đến đỡ cô dậy.
Cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay anh, cô lạo cọ sát gần hơn.
Thật ra cô đã nghe hết những gì mà Dạ Tiểu Uyển đã nói, tâm tình cô có cái gì đó ấm áp đang lan rộng trong trái tim mình.
Biết được cô là người phụ nữ đầu tiên của anh khiến cô không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Nhưng cái vế đằng sau hai người họ nói với nhau thì có phải đã quá là nhanh không.
" Đói bụng rồi hả dậy ăn cái gì nấp bụng nào?"
Anh dịu dàng chăm sóc cho cô, khiến cô cảm động không thôi.
Đã lâu lắm rồi cô mới có được giây phút này.
" Nào há miệng ra đi nào "
" Em không còn là trẻ con nữa.
Anh đừng coi em giống trẻ con 3 tuổi như vậy chứ."
" Ngoan nào để anh đút cho em ăn "
Cô cũng không làm khó anh nữa, há miệng ra để anh đút cháo cho.
Sau khi ăn xong bát cháo, anh ôm cô vào nhà vệ sinh, giúp cô đánh răng rửa mặt, ôm cô đi về phía giường đặt cô nằm xuống, kéo chăn đắp cho cô, thơm lên trán cô chúc ngủ ngon.
" Lam Lam ngủ đi nhé."
Anh xoay người chuẩn bị bước đi, bỗng cánh tay có cảm giác thứ gì mềm mại chạm vào.
Anh khó hiểu nhìn cô, thấy cô xấu hổ mặt đỏ bừng cúi thấp đầu cương miệng lí nhí nói ra một câu khiến anh hơi bất ngờ.
" Anh định đi đâu "
" Anh ra phòng khách ngủ "
" A Thiệu anh đừng đi có được không?"
Nghe câu này xong anh đứng hình mất 5 giây sau đó cũng phục hồi tinh thần vui vẻ đồng ý.
" Được.
Nhưng trước hết anh đi tắm cái đã "
Cô buông tay anh ra, nhìn anh bước vào phòng tắm,