Trời thu quyến rũ, gió thu mát rượi, trong gió thoang thoảng mùi hoa quế
thơm dịu.Giọng chàng trai 16 tuổi nhẹ nhàng, ấp úng, trên trán lấm tấm
mồ hôi, thế nhưng trong ánh mắt lại dịu dàng và ấm áp.
Tim đập, bối rối, nhưng yêu thích. Thiếu nữ 16 tuổi chỉ cảm thấy gương
mặt mình nóng ran không thể kiềm chế được, khẽ cúi đầu xuống cũng không
giấu được sự ngọt ngào từ đôi má ửng hồng.
Love 1:
Sau khi trở trường học điều Minh Nhật Lãng vui nhất đó là Tiêu Tinh Dã
đã không còn nhìn cậu với ánh mắt thù địch nữa. Cậu ấy cũng không đối
đầu với cậu nữa, tuy vẫn ít nói chuyện với nhau thế nhưng không còn cảm
giác lạnh lùng và khó chịu nữa. Thế nhưng do tính cách khác nhau quá
nhiều nên cả hai không có cảm giác hòa hợp, vì thế Tiêu Tinh Dã cũng
chẳng chìa cành ô liu hữu nghị về phía cậu.
Thế nhưng một người nhạy cảm như Minh Nhật Lãng đã phát hiện ra hình như Tiêu Tinh Dã đang âm thầm bảo vệ mình. Nếu như mấy bạn nam hiếu động
trong lớp định chơi trò đùa nhau, đánh nhau trong lớp thì cậu sẽ đứng ra ngăn lại.
“Ê, muốn đùa ra ngoài mà đùa. Trong lớp đông người, đừng có mà đẩy đi đẩy lại thế, ra sân mà chơi”.
Một lần hai lần Minh Nhật Lãng còn nghĩ đó là ngẫu nhiên. Thế nhưng hết
lần này đến lần khác đều như thế khiến cậu sinh nghi. Cậu nhìn Lâm
Nguyệt Loan với ánh mắt nghi ngờ, như muốn hỏi: Có phải cậu đã nói gì
với Tiêu Tinh Dã?
Trong lớp quá ồn ào không tiện nói chuyện nên Lâm Nguyệt Loan nháy mắt
cho cậu ra ngoài. Minh Nhật Lãng hiểu ý ra theo. Những người khác chẳng
ai để ý, duy chỉ có Bạch Vân Tịnh mím chặt môi nhìn theo hai bóng người
ấy.
Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng ra đến rừng trúc, cô mới lên tiếng
giải thích: “Tiêu Tinh Dã đã biết bệnh tình của cậu rồi Minh Nhật Lãng ạ Nhưng không phải là tớ nói đâu, là bác Minh đến trường nói chuyện với
cậu ấy”.
“Bố tớ đến trường à?”. Minh Nhật Lãng ngạc nhiên.
“Uh, mấy hôm đầu cậu bị thương ở nhà, bác ấy đã đêbs”.
Lâm Nguyệt Loan vừa nói vừa nhìn phản ứng của Minh Nhật Lãng, thấy cậu
chau mày khó chịu, cô lền giải thích: “Cậu đừng trách bác Minh, bác cũng vì cậu cả thôi. Nếu bác ấy đã đồng ý cho cậu quay lại trường thì bác sẽ nghĩ cách để cậu được an toàn. Thực ra, Tiêu Tinh Dã biết cũng tốt, cậu thấy chưa, cậu ấy thân thiện với cậu nhiều rồi. Hơn nữa, cậu ấy sẽ
không nói chuyện này với ai đâu. Điểm này cậu yên tâm đi, tớ đảm bảo”.
Minh Nhật Lãng gượng cười. Khi gặp lại Tiêu Tinh Dã cậu chẳng cảm thấy
tự nhiên nữa, có cảm giác bi người ta nhìn xuyên thấu tận đáy.
Vừa về đến nhà, biết bố đang ở phòng khách, cậu vội đi tìm ông ngay. Cậu xộc thẳng vào phòng, ông Minh đang thì thầm điện thoại thấy cậu vào cái vội tắt ngay.
“ A Lãng, có chuyện gì thế?’.
Minh Nhật Lãng không hề nhận thấy cha mình đang hoảng loạn, cậu chỉ để ý đến việc của mình mà vồn vã hỏi: “Bố, sao bố lại nói bệnh của con cho
Tiêu Tinh Dã biết?”.
“ A Lãng, nếu như bố không nói bệnh tình của con cho cậu ấy thì bất cứ
lúc nào cậu ấy cũng có thể xung đột với con. Với tình hình như thế làm
sao bố mẹ yên tâm cho con quay về trường chứ? Để con bị thương một lần
nữa sao?”.
“Thế nhưng, nhưng, điều con không muốn nhất… chính là để Tiêu Tinh Dã
biết. Con thà để cậu ấy ghét con còn hơn là cậu ấy thương hại con”. Minh Nhật Lãng nói càng lúc càng nhỏ, giống như chú chim vừa bị thương xong
đã cất cánh bay.
Ông Hạo Thiên sững lại, ông chưa hề nghĩ đến điều đó, không hề nghĩ lòng tự tôn của con trai mình lại bị tổn thương vì điều đó. Tiêu Tinh Dã quá manh, còn con trai ông quá yếu, điều này rất dễ khiến cậu cảm thấy tự
ti. Vậy mà ông lại làm điều đó, khác nào nói Minh Nhật Lãng yếu đuối để
mong được chung sống hòa bình với Tiêu Tinh Dã, tâm trạng của Minh Nhật
Lãng bây giờ nặng nề như thế… nhìn đôi mày cụp xuống cũng đoán được.
Ông Hạo Thiên vội an ủi cậu con trai: “ A Lãng này, không phải con không bằng Tiêu Tinh Dã đâu, chỉ là những thứ trời ban thì chẳng ai miễn
cưỡng được. Cậu ấy có ưu điểm của cậu ấy, con cũng có ưu điểm riêng của
mình, đừng lấy sở đoản của mình đi đo với sở trường của người ta”.
“Thế nhưng, con thực sự rất ghen tị với Tiêu Tinh Dã bố ạ. Con ghen tị
vì cậu ấy có sức khỏe mà con không có, càng biết mình không thể nào có
được, con càng ghen tị”. Ánh mắt Minh Nhật Lãng phảng phất nét buồn đau
trong đó.
“ A Lãng, con ghen tị với cậu ấy thế con có biết cậu ấy cũng ghen tị với con không? Cậu ấy có thứ con không có thì con cũng có thứ cậu ấy không
có. Con không thể chỉ nhìn thấy những thứ mình mất mà không nhìn thấy
những thứ mình được. A Lãng, con lại đây xem cái này”.
Ông Minh kéo Minh Nhật Lãng đến bên bàn học, bật một link tin tức trên
máy tính cho con xem: “Con nhìn đi, em bé 9 tuổi này cũng mắc bệnh giòn
xương giống con. Thế nhưng bệnh của em ấy nghiêm trọng hơn con nhiều,
chỉ cần chạm nhẹ là xương sẽ tan như thủy tinh. Bác sĩ nói, phương pháp
chữa trị cho em ấy rất hạn chế, nhà em ấy thì khó khăn nên không có cách nào điều trị tốt hơn. 2/3 thời gian trong năm em ấy phải nằm trên
giường bệnh. A Lãng này, nếu so với em ấy thì con hạnh phúc hơn rất
nhiều. Con không thể so sánh mình với người khỏe mạnh, so như thế càng
khiến con chán nản và thất vọng. Con hãy so mình với những người cùng
cảnh ngộ, con sẽ thấy họ thua kém con nhiều thứ, chí ít họ không có vẻ
ngoài khỏe mạnh như con, lẽ nào con không cảm thấy hạnh phúc vì điều đó
sao?”.
Minh Nhật Lãng đứng lặng trước máy tính, mãi sau mới lên tiếng: “So với
em ấy, con thực sự hạnh phúc hơn rất nhiều. Có phải con quá tham lam nên mới muốn có nhiều hơn thế không bố?”.
Ông Minh vỗ vai con và nói: “ A Lãng, hãy vừa lòng với những gì con có,
đừng mong đạt được những thứ quá xa xỉ mà không bao giờ có được, như thế con sẽ thấy vui hơn”.
Nghe bố nói thế vẻ u buồn trên gương mặt cậu đã giảm đi một nửa, nhìn em bé với chân tay dị hình trên màn hình máy tính, cậu nói: “Bố, gia cảnh
em ấy không tốt, không được điều trị tốt hơn, hay là chúng ta…”.
Cậu còn chưa nói xong ông Hạo Thiên đã ngắt lời: “Bố đã quyên góp năm
vạn tệ cho em ấy làm phí trị liệu rồi. Hơn nữa, bố còn đang tính sẽ lấy
một khoản tiền lập thành quỹ từ thiện, chuyên quyên tặng những bệnh nhân bị bệnh giòn xương. Con xem có được không?”.
“Đương nhiên là được ạ!”. Minh Nhật Lãng sung sướng đáp.
“ A Lãng, quỹ từ thiện đó mang tên con nhé?”.
“Không đâu, lấy tên mẹ đi ạ”. Thứ nhất cậu nghĩ mình không phải là người nghĩ ra cách này, thứ hai cậu không muốn người ta biết mình cũng mắc
bệnh ấy, thế nên chỉ còn cách cười và từ chối.
Có người gõ cửa rồi bước vào, bà Minh cười tươi và đứng ở cửa.
“Đến giờ ăn cơm tối rồi, hai bố con đang nói chuyện gì mà vui thế?”.
“Mẹ, bố nói muốn thành lập một quỹ từ thiện mang tên mẹ đó”.
“Thành lập quỹ từ thiện gì?”.
Ông Minh bước lên trước rồi khoác vai vợ đi xuống nhà, vừa đi vừa nói ý
định của ông. Bà Minh nghe rồi tấm tắc gật đầu: “Như thế rất hay đó! Quỹ từ thiện chuyên dùng để giúp đỡ trẻ em mắc bệnh giòn xương. Em tự
nguyện đứng ra quản lý quỹ, tích đức, tích phúc vì con trai chúng ta”.
Minh Nhật Lãng đi sau nghe thấy thế vừa ngạc nhiên vừa buồn cười: “Tích
đức với tích phúc, mẹ, sao mẹ lại nói mấy câu cũ rích này thế!”.
“Cũ thì cũ nhưng là những lời tự đáy lòng mẹ. A Lãng này, bệnh của con
sau 20 tuổi sẽ dần dần tốt lên. Mẹ hi vọng bắt đầu từ năm đó mọi khổ nạn trong cuộc sống của con sẽ kết thúc. Con sẽ sống rất vui vẻ và hạnh
phúc. Nếu như cuộc sống hạnh phúc có thể dựa vào việc tích đức mà tu
được thì mẹ sẽ tu thay con từ bây giờ”.
Minh Nhật Lãng đi nhanh thêm mấy bước rồi ôm lấy cánh tay mẹ. Gương mặt
cậu không còn nụ cười nữa mà thay vào đó là sự cảm động vô cùng.
“Cảm ơn mẹ”.,
“Phải cảm ơn bố nữa chứ, nếu bố con không có tấm lòng ấy thì mẹ làm gì được đâu”.
Được mẹ nhắc thế Minh Nhật Lãng vội nói: “Con cám ơn bố”’.
Cánh tay đang khoác trên vai vợ nhân tiện xoa xoa đầu cậu con trai. “Con trai ngốc của bố, có cái gì mà phải cảm ơn chứ. Bố mẹ nên làm vì con
mà”.
Gia đình ba người vai kề vai bước xuống nhà, cha từ mẹ hiền con thảo, hòa thuận và hạnh phúc như thế.
Hơn 9 giờ sáng chủ nhật.
Chuông cửa vang lên, Lâm Nguyệt Loan vội vàng ra mở cửa: “Phi Phi, cuối cùng thì cậu cũng đến…”.
Nói xong cô mới khựng lại, người đứng ngoài cửa không phải Giang Vũ Phi mà là bà Minh và Minh Nhật Lãng.
Cô vội mời bà Minh và Nhật Lãng vào nhà ngồi, vừa ngồi xuống bà Minh đã
cười hiền từ và nói: “Loan Loan, mẹ cháu đã nhờ bác chăm sóc cháu nên
bác sẽ làm tròn trách nhiệm. Cháu đã không muốn đến ở nhà bác vậy thì
bác chỉ còn cách năng đến thăm cháu, xem cháu ăn uống, sinh hoạt thế
nào”.
“Cảm ơn bác Minh, thực ra cháu sống một mình mấy năm rồi, mọi thứ đều
rất tốt. Bác không cần phải thường xuyên đến thăm cháu đâu ạ!”.
Bà Minh đưa mắt nhìn căn phòng nhỏ một lượt, bóng điện trong phòng ngủ
không sáng, vòi nước trong bếp bị rò, máy nước nóng trong nhà vệ sinh đã quá cũ, bà nhìn kĩ càng mọi thứ.
“Những thứ này cần phải thay mới, còn nữa, đệm cũng cần phải thay mới,
dùng lâu quá sẽ không ấm nữa. Mùa đông sắp đến rồi, dùng một cái mới sẽ
ấm hơn”.
Thấy cuộc sống của Lâm Nguyệt Loan khó khăn như thế ánh mắt Minh Nhật Lãng lộ rõ vẻ thương xót, đồng cảm.
Lâm Nguyệt Loan nghe mà sững người, bà Điền Tuệ Văn là mẹ cô ở đây mấy
hôm, vậy mà không hề phát hiện ra những chi tiết nhỏ ấy, bà Minh nhìn
một cái là để tâm ngay. Có thể thấy bình thường bà là người chu đáo, tỉ
mỉ thế nào, chăm sóc người nhà chắc chắn không còn gì để bàn cãi. A Lãng có người mẹ như thế này thật hạnh phúc.
Đang sững người suy nghĩ chuông cửa lại vang lên, lần này là Giang Vũ
Phi. Thấy Minh Nhật Lãng ở đó Giang Vũ Phi đã nhanh nhảu: “Sao thế Loan
Loan, cậu rủ cả Minh Nhật Lãng đi cùng à?”.
Bà Minh khoan thai bước đến và hỏi: “Loan Loan, cháu hẹn bạn ra ngoài à?”.
“Vâng, chúng cháu có chút việc bận ạ”.
“Các cậu đi đâu thế”. Minh Nhật Lãng tò mò hỏi.
Giang Vũ Phi đáp: “Quảng trường trung tâm thành phố có một công ty bách
hóa lớn mấy hôm nữa sẽ mở cửa, bây giờ họ cần người đi phát tờ rơi. Mợ
tớ làm công tác chuẩn bị ở đó nên hỏi tụi tớ xem có muốn đến đó làm thêm vào cuối tuần không, tớ rủ Loan Loan cùng đi cho vui”.
Bà Minh nói: “Ồ, hai đứa đi làm thêm à, sẽ đi phát tờ rơi ở đâu?”.
“Đến công viên Phong Lâm ạ, đó là nơi nhiều người đến nghỉ ngơi. Đặc
biệt là mùa thu này nhiều người đến ngắm lá đỏ, chúng cháu vừa đi làm
vừa ngắm cảnh luôn”.
Giang Vũ Phi nói xong và cười. Đúng là những cô gái chưa trải qua sự
đời, mưu sinh không phải là việc đầu tiên, công việc làm thêm như thế
này cứ coi như sự trải nghiệm trong cuộc sống.
Minh Nhật Lãng nghe xong vội hỏi: “Tớ tham gia với được không?”.
Lâm Nguyệt Loan và Giang Vũ Phi cùng im lặng và đưa mắt nhìn bà Minh.
Minh Nhật Lãng cũng quay sang hỏi mẹ: “Mẹ, con cùng hai bạn đi phát tờ
rơi thôi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Bà Minh chần chừ suy nghĩ, thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của con bà biết sẽ không ngăn được nó. Bà chỉ dặn dò: “Vậy cũng được, để bác Hồng đưa
mấy đứa đi. Đến công viên đừng có sà vào những chỗ đông người, an toàn
là trên hết đấy!”.
Bà Minh ở lại nhà Lâm Nguyệt Loan đợi lái xe Vương đến đón, còn bác Hồng đưa Lâm Nguyệt Loan, Minh Nhật Lãng và Giang Vũ Phi đến công ty. Sau
khi mỗi người nhận một xấp tờ rơi ở công ty bách hóa, bác Hồng liền lái
xe đưa ba người đến công viên. Ba người xuống xe vào trong phát tờ rơi
còn bác Hồng ngồi đó đợi.
Công viên Phong Lâm ở phía bắc thành phố A, trong rừng bạt ngạt cây
phong, mùa hè cây xanh tốt, rậm rạp, còn mùa đông lá đỏ nhuộm màu đỉnh
núi. Lá phong ở những vùng ven biển tuy không như những cây phong ở các
nước tuyết lạnh phương Bắc phải trải qua gió đao sương kiếm, đpẹ từ
trong cái lạnh, rực rỡ như ráng mây chiều, nhưng với cảnh sắc xanh mướt
bốn mùa như xuân ở phương Nam thì rừng phong đây là một phong cảnh tuyệt vời và độc đáo. Mỗi năm đến mùa thu nơi đây đều tập trung rất nhiều du
khách và người đi bộ.
Quá đông người, đi lại như nước chảy, không chú ý nên ba người đã đi
lạc. Minh Nhật Lãng đi thêm mấy bước mới ngoái đầu lại nhìn, không thấy
hai cô bạn đâu nữa. Xung quanh toàn người lạ, bên tai cũng vang lên
những tiếng nó xa lạ. Lần đầu tiên cậu đến chỗ đông người thế này, người chen người như hạt cát chen nhau. Cậu cảm thấy mình không cẩn thận mà
lạc vào bão cát, trước mắt mờ mịt, không biết đâu mà nhìn.
Mơ hồ không biết làm gì, Minh Nhật Lãng đứng khựng ngay tại chỗ, không
biết nên đi về hướng nào. Đang ngây người ra đấy thì cậu nghe thấy tiếng nói lanh lảnh và quen thuộc vang lên bên tai:
“Minh Nhật Lãng, lại đây mau”.
Lâm Nguyệt Loan vô cùng hoảng hốt khi để lạc Minh Nhật Lãng. Cô bảo
Giang Vũ Phi đứng nguyên đó đợi cô, cô quay lại dòng người đang đi xuôi
để tìm Minh Nhật Lãng. Ngay từ xa đã thấy bóng cậu, cô vội lên tiếng và
vẫy tay.
Như con thuyền bị lạc trong bóng đêm bỗng chốc nhìn thấy ngọn đèn lóe
sáng, Minh Nhật Lãng vội vàng đi về phía cô. Vừa đến được nơi cô đã dặn
dò: “Cậu phải đi theo sát tớ, không được đi lạc nữa”.
“Ok”.
Minh Nhật Lãng gật đầu rồi theo sát sau lưng cô. Một tay cô ôm tờ rơi,
một tay rẽ vào dòng người phía trước: “Xin lỗi, cho em đi nhờ chút”.
Sau đó quay lại nói với cậu: “Đi theo tớ nhé!”.
Minh Nhật Lãng rất muốn nắm lấy bàn tay ấy thế nhưng không đủ dũng khí. Hai tay cậu cứ ôm chặt mớ tờ rơi trong lòng.
Giang Vũ Phi chờ đợi lâu quá cũng đâm lo, thấy bóng hai người từ xa cô mới thở phào.
“CŨng may là tìm được rồi, chúng ta không được đi lạc nữa, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì chúng tớ không biết ăn nói thế nào với mẹ cậu
đâu”.
Cô chỉ có ý tốt nên mới nói thế, nhưng cô nói thẳng quá khiến Minh Nhật
Lãng nghe xong cúi mặt xuống và nói: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu,
tớ không phải là trẻ con”.
Giang Vũ Phi biết mình nói hơi quá lời khiến cậu khó chịu, nên lặng lẽ
không nói gì nữa. Lâm Nguyệt Loan liền chuyển chủ đề: “Công viên đông
người quá, nhất là chỗ cổng vào. Không tiện cho chúng ta phát tờ rơi,
chi bằng chúng ta đi sâu vào trong đó phát đi”.
Cô nói cũng có lý nên nghe xong cả ba cùng đi sâu vào trong công viên.
Love 2:Mùa thu thật đẹp, khắp công viên đều là hình ảnh lá phong đỏ. Lá phong ở nước Nam không giống như phương Bắc “Sương diệp hồng vu nhị nguyệt
hoa”, khắp nơi đều rực một màu đỏ như lửa. Trên cành cây là từng lớp lá, sau khi ngấm sương sẽ chuyển thành màu vàng, có cây chuyển sang màu
cam, có lá thành đỏ, có lá hơi tím… vàng vàng pha đỏ, pha tím, cảnh sắc
huyền ảo. Trong công viên không chỉ có cây phong mà còn có nhiều cây
tùng xanh lá xen kẽ, những cây ngân hạnh lá vàng chói mắt, tất cả khiến
cho cảnh vật nơi đây được phân tầng rõ ràng, có âm điệu riêng. Đẹp hơn
cả cảnh sắc mùa xuân.
Minh Nhật Lãng vừa đi vừa ngắm cảnh, cậu cảm thấy thế vẫn không đủ. Đây
là cảnh sắc tuyệt mỹ của mùa thu, là bức tranh sơn dầu thiên nhiên tuyệt đẹp do bàn tay tạo hóa tỉ mỉ dựng lên. Có thể khiến người ta ngày ngày
xem không chán. Nhất là với những người ít ra ngoài như Minh Nhật Lãng,
càng ngắm càng thấy xúc động.
Lâm Nguyệt Loan chọn xong địa điểm liền nói: “Phi Phi, cậu phát tờ rơi ở đoạn đường này nhé!”. Sau đó chỉ sang con đường cạnh đó: “Tớ đi phát
bên kia”.
Nghe thấy cô đang phân công nhiệm vụ, Minh Nhật Lãng vội thu ánh mắt lại và chăm chú lắng nghe: “Vậy tớ sao?”.
“Cậu cứ đi tùy ý, chỉ cần đừng đi xa bọn tớ quá. Cũng đừng đến những chỗ đông người quá. Sau khi phát xong sẽ về đây đợi tụi tớ”. Lâm Nguyệt
Loan nói thế vì muốn cho cậu cơ hội ngắm cảnh công viên nữa.
Phân công xong cà ba chia mỗi người một đường và đi làm việc.
Minh Nhật Lãng đi chậm như đi tản bộ trong công viên. Có người đi đến
thì cười tươi và đưa cho họ tờ rơi. Rất nhiều người cầm tờ rơi trong ánh mắt ngạc nhiên. Cậu thiếu niên đang phát tờ rơi này có đôi mắt sáng, nụ cười trong sáng, thân thiện, gương mặt thanh tú, tỏa sáng như ánh ngọc. Chàng trai khiến ai cũng phải ngoái lại nhìn này sao không đi làm ngôi
sao chứ, sao lại đến công viên phát tờ rơi?
Minh Nhật Lãng phát tờ rơi nhanh nhất, có rất nhiều như du khách bị “vẻ
đẹp” của của cậu hấp dẫn, chủ động bước đến xin tờ rơi của cậu, nhân cơ
hội đó nhìn cậu kỹ hơn. Có người đã lấy một lần rồi còn quay lại lấy
thêm tờ nữa, có người nói vu vơ mấy câu:
“Cậu bao nhiêu tuổi?”.
“Vẫn là học sinh à?”,.
“Học trường nào thế?”.
“Sao lại đi phát truyền đơn thế này, làm thêm kiếm tiền học à?”.
Cũng có vài học sinh trung học chạy đến xin tờ rơi, tờ rơi đã cầm rồi
vậy mà còn mạnh dạn nhét vào tay cậu mảnh giấy nho nhỏ. Có một phụ nữ
trưởng thành còn mạnh miệng chê cười cậu:
“Chú em đẹp trai, đúng là hấp dẫn thật”.
“Con trai bây giờ xinh đẹp cũng được coi trọng đấy”.
“Đúng thế chứ còn gì, công ty bách hóa mời được cậu phát tờ rơi đúng là
có con mắt tinh đời. Hôm khai trương không biết sẽ có bao nhiêu cô gái
vì cậu mà đến nữa”.
Minh Nhật Lãng bị châm chọc cho đỏ bừng cả mặt, hai vàng tai cũng đỏ
lên, không dám ngẩng đầu. Cậu không cãi được những người này nên chỉ còn cách đi thật nhanh. Cậu quay người đi về phía con đường gần đó. Lâm
Nguyệt Loan đang phát tờ rơi gần đó, phía sau lưng cô là một cây phong
đang đỏ lá, giống như vạn ráng mây, như ngàn tấm vải gấm, nhuộm đỏ màu
sương tuyết.
“Ồ, Minh Nhật Lãng, cậu phát tờ rơi nhanh thế”.
Lâm Nguyệt Loan cũng phát được tương đối rồi, thấy trong tay Minh Nhật
Lãng chỉ còn vài tệp nhỏ, cô cảm thấy rất bất ngờ. Cô không ngờ rằng cậu công tử nhà giàu chưa bao giờ ra ngoài làm việc gì vậy mà làm việc này
còn nhanh nhạy hơn cô nữa.
Nhưng ngay sau đó cô đã nhanh chóng hiểu ra là chuyện gì rồi. Minh Nhật
Lãng vốn đâu cần phát tờ rơi cho người ta đâu. Có nhiều người “say nhưng đâu phải vì rượu” chủ động xin tờ rơi của cậu. Thâm chí có cô gái tự
coi mình là xinh đẹp đã chủ động hẹn hò cậu: “Hi, cậu phát sắp xong rồi
còn gì, hay là chúng ta đi một vòng công viên đi”.
Đối với những cô gái chủ động tấn công thế này Minh Nhật Lãng chỉ còn cách từ chối khéo: “Xin lỗi, mình có bạn rồi”.
Cô gái đưa mắt nhìn Lâm Nguyệt Loan, ánh mắt dò xét nhìn cô một lượt.
Lâm Nguyệt Loan bị nhìn có cảm giác nóng bừng sau lưng, cô vội quay lại
nói:
“Đừng nhìn tớ, tụi tớ có nhiều bạn lắm!”.
Nói rồi cô đột nhiên vẫy tay và gọi to: “Bạch Vân Tịnh, Bạch Vân Tịnh”.
Lá phong khắp công viên như ráng chiều dệt trên vải gấm, trong bức tranh thu mơ mộng và trữ tình ấy, Bạch Vân Tịnh mặc áo trắng đi đến nhẹ nhàng như một đám mây trắng tinh khôi. Cô nghe thấy tiếng Lâm Nguyệt Loan gọi lên quay lại, thấy Minh Nhật Lãng đứng bên Nguyệt Loan thì khẽ khựng
người.
Lâm Nguyệt Loan bước lên hỏi: “Bạch Vân Tịnh, cậu cũng đến ngắm lá phong à, tiện đường rồi”.
Cô gái xinh đẹp kia nhìn thấy Bạch Vân Tịnh đi tới, ánh mắt dò xét đã
chuyển sang biết điều hơn, không nói gì nữa và quay lưng bước đi.
“Hi Lâm Nguyệt Loan, Minh Nhật Lãng, các cậu cũng đi ngắm lá đỏ à?”.
Trong lòng cô thực sự không biết có cảm giác gì nữa nhưng ngoài mặt vẫn
nở nụ cười tươi đáp lại.
“Không phải, thực ra là tụi tớ đi phát tờ rơi làm thêm thôi. Không chỉ
có hai bọn tớ đâu, còn Giang Vũ Phi bạn tớ ở đằng kia nữa”. Lâm Nguyệt
Loan chỉ chỉ.
Nụ cười của Bạch Vân Tịnh bây giờ mới tự nhiên hơn một chút: “Không ngờ cậu cũng đi làm thêm đấy, Minh Nhật Lãng”.
Ba người đang nói chuyện thì có một chàng trai cao lớn chạy tới, tay cầm hai lon cô ca.
“Tiểu Tinh, anh quay đi một cái là không thấy em đâu nữa, đã chạy đến đây rồi. Khát rồi hả, uống đi này”.
Giọng nói của cậu ấy vô cùng quan tâm thế nhưng Bạch Vân Tịnh lại chau
mày, gương mặt cau có, tỏ rõ thái độ không vui. “Tôi đã nói là tôi không khát, tôi không muốn uống”.
Bạch Vân Tịnh cũng không biết giữ thể diện cho người khác chút nào, Minh Nhật Lãng có chút ngạc nhiên, trước mặt cậu cô ấy luôn tỏ ra dịu dàng
và đáng mến cơ mà.
“Em không khát … vậy anh cứ cầm vậy, lát nữa em uống nhé”.
Bạch Vân Tịnh chỉ tay về phía cậu ta và nói: “Trả lại tôi cái giá vẽ, tôi đi cùng các bạn tôi”.
“Giá vẽ nặng lắm đấy, để anh mang giúp em nhé! Mấy em đi đâu anh đi cùng là được, đằng nào anh cũng có thời gian”.
“Tôi đi với bạn học anh có quen đâu mà đi theo làm gì?”. Bạch Vân Tịnh vẫn lạnh lùng đáp.
“Đều là những người trẻ tuổi mà, làm quen một tí là ok ngay”.
Cậu con trai nhìn Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng rồi vui vẻ nói:
“Chào hai em, anh là Lục Kiêu, là học sinh trường Thanh Hà và cũng là
hàng xóm của Tiểu Tinh”.
“Anh học Thanh Hà à, bạn em cũng học Thanh Hà đấy. Phi Phi, lại đây”. Lâm Nguyệt Loan vẫy vẫy gọi Phi Phi tới.
“Phi Phi, đây là Lục Kiêu, anh ấy học cùng trường với cậu ấy, có quen không?”.
Giang Vũ Phi khẽ sững lại khi nhìn thấy Lục Kiêu, cô gật đầu: “Anh Lục
Kiêu là trung phong của đội bóng rổ trường tớ, tớ có biết. Chắc là anh
ấy không biết tớ, tớ là khóa dưới mà”.
“Anh đang thắc mắc là nhìn em lạ thế hóa ra là khóa dưới mới vào. Tiểu
Tinh, em thấy chưa, bạn em cũng dẫn bạn học ở Thanh Hà đi còn gì, thêm
anh nữa cũng chẳng sao. Chắc là các em không phải không chào đón chứ!”.
Lâm Nguyệt Loan cười và nói: “Đương nhiên là chào đón rồi, vậy đi cùng đi”.
Thế là cả hội đi cùng nhau nhưng Bạch Vân Tịnh không thèm để ý tới Lục
Kiêu. Cô đi bên cạnh Minh Nhật Lãng và chỉ nói chuyện với cậu, Lục Kiêu
cũng không chịu im lặng thỉnh thoảng lại nói xen vào. Bạch Vân Tịnh cảm
thấy quá phiền phức nên đã kiếm cớ đuổi cậu ta đi: “Lục Kiêu, anh lên
núi bên kia giúp em xem có chỗ nào thích hợp để em vẽ, được không?”.
Lục Kiêu nhanh nhẹn nhận lệnh như binh sĩ nghe lời cấp trên, vội vàng chạy đi ngay.
“Anh ta phiền phức lắm, tớ vừa ra cổng là anh ta nhìn thấy, thế là lẽo
đẽo theo tớ cả đoạn đến đây. Đuổi kiểu gì cũng không đi”. Bạch Vân Tịnh
hậm hực nói.
“Bạch Vân Tịnh này, anh Lục Kiêu trước giờ chưa theo đuổi ai ở trường tớ đâu. Nhiều bạn viết thư tình cho anh ấy bị anh ấy lạnh nhạt, không ngờ
anh ấy lại bị cậu lạnh nhạt chứ. Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay
nhọn”. Giang Vũ Phi cười hì hì nói.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bạch Vân Tịnh nghe xong liền động lòng, cô lạnh nhat với Lục Kiêu thế
nhưng cũng bị người khác lạnh nhạt như thế. Bất giác cô đưa mắt sang
nhìn Minh Nhật Lãng, thấy ánh mắt cậu đang dịu dàng nhìn Lâm Nguyệt
Loan. Trong lòng có cảm giác chua xót như trái mai xanh.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vật gì cũng có khắc tinh của nó. Không phải oan gia sẽ không chạm mặt.
Lục Kiêu đi cũng nhanh mà về cũng chóng: “Tiểu Tinh, phong cảnh bên kia
đẹp lắm, nhìn từ góc nào cũng đẹp, không biết chỗ nào hơn nữa. Đi đi,
anh dẫn em đi”.
Bạch Vân Tịnh lạnh nhạt đáp: “Thế à? Em muốn đi sâu vào trong một chút, chắc là có nhiều cảnh đẹp hơn nữa”.
Ớ – Lục Kiêu sững người lại rồi nói ngay: “Vậy cũng được, chúng ta đi tiếp vậy”.
Cứ thế suốt dọc đường đi, chốc chốc Bạch Vân Tịnh lại sai cậu đi tìm chỗ đẹp để vẽ. Lục Kiêu đâu phải tên ngốc, cậu biết thừa Bạch Vân Tịnh đang cố tình sai mình đi, còn cô thì gắn chặt với Minh Nhật Lãng như hình
với bóng. Sắc mặt cậu tự nhiên sầm lại nhìn Minh Nhật Lãng như cái gai
trong mắt.
Giang Vũ Phi thấy sự khác lạ trên gương mặt Lục Kiêu nên vội thì thầm
với Lâm Nguyệt Loan: “Không thể để Lục Kiêu và Bạch Vân Tịnh đi cùng
chúng ta nữa, nếu không tớ sợ có chuyện xảy ra đấy. Lục Kiêu ở trường tớ nổi tiếng đầu gấu, anh ta mà nổi giận vì người đẹp thì chắc chắn Minh
Nhật Lãng sẽ là đối tượng trút giận rồi”.
Lâm Nguyệt Loan nghe Giang Vũ Phi nói thế vội nghĩ cách cắt đuôi ngay.
“Bạch Vân Tịnh, anh Lục Kiêu, hay là hai người cứ đi vẽ đi, tụi tớ muốn
tranh thủ còn thời gian đến công ty bách hóa lấy thêm ít tờ rơi nữa đi
phát”.
Giang Vũ Phi đứng bên nói thêm: “Đúng thế, chúng tớ đi việc của chúng
tớ, các cậu đi việc của các cậu, chúng ta chia đường ở đây đi”.
Gương mặt Minh Nhật Lãng giãn ra, cảm giác thoải mái hơn nhiều, cậu sớm
đã biết mình bị Lục Kiêu để ý nên không cảm thấy thoải mái chút nào.
“Vậy chúng ta đi đi, chào Bạch Vân Tịnh và Lục Kiêu nhé”.
Ba người vừa đi khỏi Bạch Vân Tịnh liền mím chặt môi. Cô cố gắng kiềm
chế bản thân để không lẽo đeo đi theo mấy người họ, cô thừa hiểu họ lấy
cớ để rời đi. Lục Kiêu thấy Minh Nhật Lãng đi rồi nên sắc mặt cũng thoải mái hơn, nói chung là không còn người cản trở công việc của cậu ta nữa. Cậu quay sang thúc giục Bạch Vân Tịnh: “Tiểu Tinh, chúng ta đi thôi,
anh dẫn em đi tìm chỗ vẽ”.
“Tôi không muốn vẽ nữa” Bạch Vân Tịnh nói lạnh lùng và cụt ngủn.
“Vậy anh dẫn em đi chơi nhé, em muốn chơi trò gì?”. Lục Kiêu vẫn ân cần hỏi.
“Tôi muốn anh biến mất ngay lập tức bởi vì tôi vô cùng ghét anh”.
Bạch Vân Tịnh không nín nhịn được nữa mà nói ra luôn, người mình thích
thì không giữ lại được, người không thích thì cứ bám lấy. Trong lòng bực bội vô cùng không thể kiềm chế được nữa.
Bị cô nói như thế Lục Kiêu cứng họng một lúc rồi mới nghiến răng nói:
“Cô không chỉ muốn tôi biến ngay mà con muốn cái tên con trai lúc nãy
xuất hiện ngay, đúng không?
Trong mắt Lục Kiêu như có lửa cháy lên ngùn ngụt, gương mặt tối sầm như
trời đầy mây đen. Bạch Vân Tịnh đã thế còn tiếp lời: “Đúng, tôi thích
cậu ấy. Tôi không thích anh. Vì thế mong anh sau này đừng quấn lấy tôi
nữa, đừng phiền tôi nữa”.
Tụi Lâm Nguyệt Loan nói đến công ty bách hóa chỉ là cái cớ, cả ba đến báo cáo rồi mỗi người nhận được 50 tệ tiền công.
Lần đầu tiên trong đời tự mình kiếm được tiền nên cầm trong tay năm tờ
10 tệ Minh Nhật Lãng vô cùng xúc động. Thấy đã hơn 11h trưa cậu liền
nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi, tớ mời”.
Giang Vũ Phi lắc đầu nói: “Cảm ơn cậu Minh Nhật Lãng, tiếc là trưa nay
tớ phải về nhà ăn cơm. Mẹ tớ hiếm lắm mới có thời gian ở nhà cuối tuần
nên đã vào bếp nấu cơm ngon canh ngọt đợi tớ. Loan Loan, hay là hai cậu
cùng về nhà tớ ăn cơm đi”.
“Không đâu, mẹ cậu nấu cơm ngon đợi cậu về ăn, tớ không ăn tranh đâu”. Lâm Nguyệt Loan vừa cười vừa trêu vũ phi.
Giang Vũ Phi biết mình đã lỡ miệng, chuyên mẹ Lâm Nguyệt Loan di cư sang Canada sau đó cô mới được biết, thấy vậy cô vội đổi chủ đề: “Được rồi,
vậy để Minh Nhật Lãng mời cơm cậu đi, Minh Nhật Lãng này cậu phải chiêu
đãi Nguyệt Loan ra trò đấy nhé!”.
Minh Nhật Lãng gật đầu: “Đương nhiên là thế”.
Xe đưa Giang Vũ Phi về nhà trước, chỉ còn hai người đứng lại, Minh Nhật
Lãng hỏi: “Cậu thích ăn gì, tớ mời, cậu ăn gì cũng được”.
Lâm Nguyệt Loan lắc đầu từ chối: “Cảm ơn cậu, tớ về nhà ăn cơm thôi. Lúc đi tớ đang hầm một nồi canh xương với củ cải rồi, đủ ăn hai bữa liền,
nhất định phải ăn hết mới được”.
Minh Nhật Lãng im lặng một lúc rồi khẽ khàng: “Vậy… cậu có thể mời tớ đến nhà cậu ăn cơm không?”.
Nồi canh xương hầm củ cải thơm lừng và nóng hổi được đặt trên bàn, củ
cải được hầm trở nên trong suốt, nước canh màu trắng sữa, hương thơm tỏa ra bốn phía. Đặt trên bàn còn có hai bát cơm rang, màu xanh của hành
hoa và màu vàng trắng của trứng nhìn vô cùng bắt mắt. Minh Nhật Lãng ăn
một miếng cơm rồi uống một ngụm canh, cảm giác ngọt thơm còn vương nơi
đầu lưỡi, thật sự quá ngon, quá hấp dẫn.
“Lâm Nguyệt Loan này, cậu nấu ngon thật ấy!”. Minh Nhật Lãng có gì nói lấy, hoàn toàn thật lòng, không hề có ý tâng bốc.
“Ngon à, vậy cậu ăn nhiều một chút”. Lâm Nguyệt Loan sẻ một ít cơm trong bát mình cho cậu, cô còn chưa ăn miếng nào. Minh Nhật Lãng không từ
chối, mặc dù số cơm trong bát của cậu đã đủ dùng rồi.
Cậu cúi đầu ăn thêm miếng nữa: “Thực sự là rất ngon”.
“Năm mười tuổi tớ đã học rang cơm rồi. Lúc đó bố tớ bận dạy lớp tốt
nghiệp nên bận lắm, không có thời gian nấu cơm. Nhà thường nấu một nồi
cơm lớn rồi để trong tủ lạnh rang dần. Món xương hầm củ cải này cũng là
món ăn tủ của nhà tớ đó. Vì nó nhiều dinh dưỡng và dễ làm nữa. Bố tớ
càng bận hơn nên cứ dăm ba ngày lại dậy sớm đi chợ mua một túi xương và
củ cải rồi hầm bằng nồi điện, đợi tớ học về là có thể ăn rồi. Bố sợ tớ
ăn cơm rang mãi sẽ thiếu chất”.
Nhắc đến bố, giọng Lâm Nguyệt Loan có chút trầm buồn và hoài niệm: “Tuy
bây giờ bố tớ không còn nữa thế nhưng đã có món cơm rang và canh xương
của bố làm bạn với tớ”.
Minh Nhật Lãng rất muốn an ủi cô nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào.
Cậu chỉ biết cúi đầu ăn thêm miếng cơm, uống thêm ngụm canh mà thôi. Lần này hương vị vô cùng khác biệt, khác ở đầu lưỡi, khác ở trong tim. Vô
cùng ngon và vô cùng thê lương.
Cả hai đang ăn cơm thì điện thoại reo. Lâm Nguyệt Loan chạy tới nhìn
màn hình hiển thị số rồi quay trở lại bàn ăn chứ không nghe.
“Sao cậu không nghe máy?”. Minh Nhật Lãng tò mò hỏi.
Lâm Nguyệt Loan cắm cúi ăn: :”Không muốn nghe”.
Đột nhiên Minh Nhật Lãng nói: “Là điện thoại của mẹ cậu à?”.
Lâm Nguyệt Loan không đáp, Minh Nhật Lãng hiểu cô đã âm thầm thừa nhận.
Điện thoại lại reo hết lần này đến lần khác, cô cứ im lặng như không
nghe thấy gì, Minh Nhật Lãng thấy tay cô nắm chặt đôi đũa, các khớp
xương trắng bệnh cả ra. Không muốn nhìn cảnh ấy, cậu đưa tay nắm lấy tay cô, chẳng nói gì cảm, chỉ lặng lẽ nắm như thế. Tay cô khẽ run và lạnh
toát, còn cậu cố gắng dùng hơi ấm của lòng bàn tay mình sưởi ấm cho cô.
Lâm Nguyệt Loan run rẩy ngước nhìn lên, một giọt lệ sáng lên trong mắt, cô nói: “Mau ăn cơm đi, nguội hết rồi”.
Nói rồi lặng lẽ rút cánh tay đang được cậu dùng hai tay nắm chặt ra một cách tự nhiên.
Ăn xong cơm và tiễn Minh Nhật Lãng về, Lâm Nguyệt Loan mới thu dọn bát
đĩa đi rửa. Lúc rửa xong cô mới phát hiện ra vòi nước không bị rò nữa
rồi. Sau khi ngây người ra một lúc cô mới chạy vào nhà vệ sinh xem,máy
nước nóng cũng đã được thay mới. Chạy vào phòng ngủ cũng thấy đệm đã
được thay mới, đệm mềm như những đám mây. Ga giường và chăn đều rất đẹp
và êm, bên trên thêu những bông hoa hướng dương màu vàng rực rỡ, xen kẽ
là những cành màu xanh. Được ngủ trong chiếc chăn nhưu thế này chắc chắn sẽ có cảm giác ấm áp như đang nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Lâm Nguyệt Loan đứng sững lại ngay đó.
Đây chắc chắn là do bà Minh sắp xếp, nhất định là bà mới cho người đến
sửa. Bà không chỉ mắt nhìn thấy, miệng nói được mà đã làm hết những gì
mình nói. Quả nhiên, yêu mái nhà yêu cả con chim, những gì bà làm thật
xứng 90 điểm.
Điện thoại lại vang lên, cô vội lao đến và nhấc ống nghe: “Mẹ đã không cần con nữa rồi thì còn gọi cho con làm gì?”.
Giọng Lâm Nguyệt Loan đầy nước mắt, đầu bên kia bà Điền Tuệ Văn cũng
không khá hơn: “Loan Loan, không phải mẹ không muốn con, mà thực sự
không còn cách nào khác, mẹ có nỗi khổ riêng…”.
Lâm Nguyệt Loan bức xúc nói: “Con biết mẹ có nỗi khổ riêng, vì thế con
đã cố gắng nói với bản thân mình để hiểu mẹ hơn. Thế nhưng, thế nhưng
tại sao mẹ người khác lại tốt thế, lại tận tâm thế, còn mẹ mình thì..”.
Nước mắt cô cuối cùng cũng đã tuôn dài như mưa, dập mạnh điện thoại rồi
giấu mặt vào hai bàn tay thế nhưng không ngăn được dòng lệ đang tuôn
xuống, len qua kẽ tay và nhỏ xuống đất.
Love 3:Minh Nhật Lãng rời khỏi nhà Lâm Nguyệt Loan, vừa đi vừa ngoái lại nhìn.
Thực sự cậu rất muốn ở lại bên cô những lúc cô buồn rầu như thế này,
nhưng cô tỏ vẻ muốn ở một mình hơn. Cậu hiểu điều đó, bởi vì mỗi lần tâm trạng không tốt cậu cũng thích một mình trốn trong phòng. Mẹ càng lo
lắng gõ cửa cậu càng thích yên tĩnh một mình.
Ngồi trên xe về nhà, từng khung cảnh của từng con phố lọt qua khung cửa
kính, đột nhiên có một cửa hàng được trang trí rất tinh tế và đẹp mắt
lọt vào tầm ngắm của cậu. Trên biển đề bốn chữ: Nhất, Sức, Tình, Duyên.
“Bác Hồng dừng xe”.
“Cậu chủ, không được đỗ xe ở đây. Phía trước có chỗ rẽ mới được đỗ xe”.
“Vậy bác để cháu xuống đây, sau đó cứ ra chỗ rẽ kia đợi cháu”.
Minh Nhật Lãng xuống xe và bước vào cửa hàng “Nhất Sức Tình Duyên”. Y
như cậu nghĩ, trong cửa hàng bày bán đồ mỹ nghệ, trang sức dành cho con
gái. Cửa hàng khá rộng và được trang trí rất thời thượng. Trên bàn có
rất nhiều gương, bốn phía đều là những giá và tủ trưng bày bằng kính,
các mặt hàng đa dạng phong phú, đủ loại như dây chuyền, cặp tóc, hoa cài đầu, kẹp tóc, ghim tóc, vòng tay, dây đeo tay, nhẫn, nhẫn đôi, khuyên
tai, dây đeo…
Minh Nhật Lãng chỉ đứng nhìn thôi mà đã thấy hoa cả mắt, không biết nên
chọn từ đâu nữa. Có mấy cô gái đang chọn đồ trong cửa hàng đã chú ý đến
cậu ngay từ khi cậu mới bước vào, đang bàn tán về cậu nữa. Cậu cảm thấy
không thoải mái chút nào và định ra về. Nhân viên hướng dẫn thấy thế
liền đến bên chào cậu bằng một nụ cười tươi: “Chào em, em muốn mua đồ
tặng bạn à?”.
Cô nhân viên vừa nói vừa cười đầy ẩn ý khiến cậu càng xấu hổ bèn cúi mặt gật đầu.
“Em muốn mua loại trang sức thế nào? Vòng cổ, khuyên tai, vòng tay…”.
“Em muốn mua loại dây mà tóc tết hay dùng…”.
Minh Nhật Lãng không biết phải diễn tả thế nào nữa, cũng may cô nhân
viên bán hàng hiểu ý cậu nên gật đầu: “À, hiểu rồi, em đi theo chị sang
bên này”.
Nhân viên bán hàng dẫn Minh Nhật Lãng đến gian trưng bày bên trái, ở đó
bày bán các loại dây thun buộc tóc, các loại mẫu mã, màu sắc. Cô nhân
viên nhiệt tình giới thiệu cho cậu các mẫu mã mới nhập về.
Minh Nhật Lãng nhìn qua một lượt các mẫu rồi chợt khựng lại. Cậu đưa tay nhặt lấy một mẫu trên giá. Trên sợi dây thun màu xanh có gắn hình một
cái cây nhỏ màu xanh đen, là hình mẫu được lấy từ các bức tranh chì do
trẻ em vẽ, mấy nét cong cong và thô tạo thành những cành cây. Cũng không biết là được làm bằng chất liệu gì nữa, màu sắc vừa sáng bóng vừa trơn
mềm. Trên cây nhỏ đó còn có mấy viên kim cương màu thủy tinh, dưới ánh
điện càng lấp lánh.
“Đây là mẫu dây thun hình cây rất đáng yêu, được nhập từ Hàn Quốc, tạo
hình đáng yêu và hấp dẫn, màu sắc sáng bóng. Có rất nhiều màu sắc đẹp
mắt cho khách hàng lựa chọn, em nhìn này, ở đây có màu hồng, màu cam,
màu tím, màu vàng, màu xanh…”,
“Em muốn lấy màu xanh này, cho em hai cái”.
“Muốn hai cái màu xanh? Nếu như cùng một kiểu thì tốt nhất em nên lấy hai cái khác màu nhau”.
“Không, nhất định phải màu giống nhau. Bạn ấy thích tết tóc hai bên vì thế phải cần một đôi”.
“Như vậy à, thật xin lỗi, sợi dây thun màu xanh này cửa hàng chúng tôi chỉ nhập có một cái, không có một đôi đâu”.
“Á, nhưng mà em muốn một đôi, chị nghĩ xem có cách nào không ạ?’. Minh Nhật Lãng lo lắng hỏi.
“Vậy em đợi một lát, để chị đi hỏi ông chủ xem thế nào”.
“Cảm ơn chị”.
Cô nhân viên hướng dẫn đi khuất rồi nhưng Minh Nhật Lãng vẫn đứng ngây
người nhìn sợi dây thun màu xanh. Bàn tay cậu mân mê cái cây nhỏ màu
xanh, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh cây hòe con xanh lá ở sân
trường…
Đang thừ người suy nghĩ đột nhiên có một bàn tay vỗ vai cậu rồi có tiếng nói vang lên bên tai: “Minh Nhật Lãng, sao em lại ở đây?”.
Cậu giật mình quay lại nhìn, hóa ra là Nguyên Thần Dạ.
“Anh Nguyên, anh cũng đến mua…”.
Nói đến đấy cậu đột ngột dừng lại, hai chàng trai gặp nhau trong cửa
hàng trang sức của con gái, xem ra cũng không phải là nơi thích hợp lắm.
Nguyên Thần Dạ chỉ cần nghe cậu nói một nửa rồi nhìn sợi dây thun cậu
đang nắm trong tay, thế là hiểu ý và cười: “Em mua cái này tặng cho Lâm
Nguyệt Loan hả?”.
Minh Nhật Lãng không trả lời nhưng gương mặt đỏ bừng chính là câu trả lời chính xác nhất.
Nguyên Thần Dạ cười lớn hơn và nói: “Minh Nhật Lãng này, xem ra em cũng
thích cô ấy lắm nhỉ. Anh cũng thế, chúng ta cạnh tranh công bằng đi”.
Minh giật lãng sững lại, đôi má hồng đã giảm đi phân nửa. Từ bé đến giờ
cậu không tranh với ai bao giờ, cậu không biết tranh đoạt, cũng không có ý muốn tranh giành. Tiêu Tinh Dã đã có nhiều mặt khiến cậu thấy xấu hổ
lắm rồi, giờ lại thêm một Nguyên Thần Dạ văn võ song toàn nữa.
Đang không biết nói gì thì có hai cô gái đi đến, họ nhìn Minh Nhật Lãng
một cái rồi quay sang hỏi Nguyên Thần Dạ: “Nguyên Thần Dạ, đây là bạn
của anh à?”.
Nguyên Thần Dạ cười nhưng không giới thiệu với hai cô gái mà hỏi ngược lại: “Hai em chọn được gì chưa?”.
Một cô gái gạt tóc cho cậu nhìn, hai cái khuyên tai có kiểu không giống
nhau đang lắc lư như đánh đủ: “Chọn được một đôi khuyên tai, anh thấy
cái nào đẹp hơn?”.
“Nhìn vòng tay của em trước đi, anh thấy cái nào hợp với em hơn?”. Một
cô gái khác lắc lắc chiếc vòng tay kêu lên như tiếng chuông.
Nguyên Thần Dạ đáp: “Đẹp lắm, đều rất đẹp. Hợp lắm, đều rất hợp, mua hết đi, anh thanh toán hết”.
Hai cô gái thích thú thơm lên má
cậu rồi nũng nịu: “Vậy cảm ơn anh nhé”.
“Đi đi, hai em cứ chọn tiếp đi, thích gì anh mua cho. Anh nói rồi mà, hôm nay sẽ làm hài lòng nhu cầu mua sắm của hai em”.
Hai cô gái hứng chí chạy đi tìm những món đồ mình yêu thích, Minh Nhật
Lãng nhìn mà không biết nói gì. Mỗi lần xuất hiện Nguyên Thần Dạ lại đi
cùng một cô gái khác, lần này không chỉ là một người. Lại còn thân thiện với nhau nữa chứ, cả hai không ai tỏ ý ghen với người kia cả.
Minh Nhật Lãng tò mò hỏi: “Nguyên Thần Dạ, anh… anh thực sự cũng thích Lâm Nguyệt Loan sao?”.
Nguyên Thần Dạ cười: “Đúng thế, cô ấy hay phết”.
“Hay phết? Là ý gì?”. Minh Nhật Lãng không hiểu.
“Nói chung là hay”. Nguyên Thần Dạ không nói rõ ràng gì cả.
“Nếu như anh thực sự thích cô ấy, vậy tại sao.. anh còn… cùng bọn họ…”.
Minh Nhật Lãng nhìn theo bóng hai cô gái ở phía xa xa, không biết nên
dùng từ gì cho đúng.
Nguyên Thần Dạ hiểu ý cậu nên cười và nói: “Cá, anh cũng muốn mà tay gấu anh cũng thích”.
“Anh không thể như thế được, không thể có cá và tay gấu. Nếu anh thực sự thích cô ấy thì không nên… thân mật với người con gái khác”.
Những lời Minh Nhật Lãng nói có ý trách móc nữa khiến Nguyên Thần Dạ
hứng chí quay sang nhìn cậu, sau đó chậm chậm đáp lại: “Minh Nhật Lãng,
sao em nghiêm túc thế?”.
Minh Nhật Lãng nhạy cảm hỏi lại: “Ý anh là anh không nghiêm túc?”.
“Anh không có cách nào nghiêm túc được như em, anh thích những cô gái
xinh đẹp, đáng yêu giống như chú bướm thích những bông hoa tươi”.
“Nếu như anh đã không nghiêm túc vậy thì em không hoan nghênh cuộc cạnh
tranh công bằng giữa chúng ta”. Minh Nhật Lãng nghiêm túc nói, sắc mặt
rắn lại.
Nguyên Thần Dạ hơi bất ngờ nhưng sau đó lại cười lớn: “Ồ, phải tự thân bảo vệ thôi. Em sợ anh sẽ làm tổn thương cô ấy?”.
“Uhmm”. Minh Nhật Lãng đáp ngay không suy nghĩ.
Nguyên Thần Dạ lùi lại một bước rồi khoanh hai tay trước ngực nhìn Minh
Nhật Lãng từ đầu xuống chân từ chân lên đầu: “Minh Nhật Lãng này, với
điều kiện của em thì em có thể có nhiều sự lựa chọn hơn, tại sao em lại
nghiêm túc với Lâm Nguyệt Loan thế nhỉ?”
Minh Nhật Lãng không đáp, bàn tay xiết chặt sợi dây thun màu xanh hơn
nữa. Cô nhân viên đi tới, gương mặt tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật xin lỗi em,
các chi nhánh khác cũng không còn mẫu này. Màu cam và màu vàng thì có
đó, hay là em chọn hai màu đi?”.
“Không được, em nhất định phải lấy màu xanh, thực sự không còn cách nào
khác ạ? Ví dụ như nhập lô hàng mới, em có thể đặt tiền trước”.
“Thực sự không còn cách nào khác cả, các mẫu update nhanh lắm, mỗi mẫu
hầu như chỉ làm một chiếc, sau đó thay mẫu mới ngay. Nhà sản xuất đã
không còn mẫu này nữa và cũng không làm lại nữa”.
Gương mặt Minh Nhật Lãng tỏ rõ vẻ thất vọng.
Nguyên Thần Dạ đứng bên nói xen vào: “Sợi dây thun này có gì đặc biệt
chứ, sao em cứ nhất định phải mua nó? Em nhìn chiếc kẹp tóc hình mặt
trăng kìa, đẹp và tinh tế thế kia, lại có hàm ý tên Lâm Nguyệt Loan nữa, mua tặng cô ấy chẳng phải ý nghĩa hơn sao?”.
Minh Nhật Lãng không thèm nhìn cái kẹp Nguyên Thần Dạ chỉ, cậu mân mê
sợi dây thun trong tay rồi đưa cho cô nhân viên: “Em muốn cái này, chị
gói vào giúp em”.
Có lẽ là do ý trời, cậu cầm của cô một sợi dây thun tóc màu xanh, vốn
định mua một đôi tặng cho cô ấy thế nhưng chỉ có thể tặng cho cô một
chiếc.
“Mời em ra quầy thu ngân thanh toán, sợi dây này hết 99 tệ”.
Minh Nhật Lãng sững lại, không cần sờ túi cũng biết trong túi cậu chỉ có 30 tệ mới nhận được từ việc phát tờ rơi, cậu không có thói quen mang
tiền trong người. Đối với những người hầu như không ra ngoài mua sắm một mình bao giờ mà nói, hoàn toàn không có khái niệm mang ví tiền. Cậu còn nghĩ chắc có 30 tệ không thành vấn đề, kiểu gì chả đủ, không ngờ đồ
trang sức của con gái lại đắt thế.
Thấy cậu khựng lại thế là Nguyên Thần Dạ đoán được ngay: “Minh Nhật Lãng, không phải em không mang tiền mà đi dạo phố đấy chứ?’.
Minh Nhật Lãng xấu hổ nói với chị nhân viên: “Chị đợi em một chút”,
Cậu rút điện thoại gọi cho bác Hồng, muốn bác mang tiền tới. Máy bận.
Gọi lại, máy vẫn bận. Cô nhân viên hướng dẫn nhìn cậu với ánh mắt ngạc
nhiên, không thể tin được. Cậu con trai tuấn tú, ăn mặc sang trọng này
không có tiền sao? Đang bận đoán già đoán non thì tờ 100 tệ đưa đến
trước mặt chị nhân viên: “Chị ơi, chị mang giúp em tiền thanh toán món
đồ này đến quầy thu ngân được không ạ?”.
“Đương nhiên là được”.
Cô nhân viên định đưa tay cầm thì Nhật Lãng ngăn lại: “Không cần đâu, cảm ơn anh Nguyên, để em bảo lái xe của em mang tiền đến”.
Những lời cậu nói rất khách khí và cũng rất cứng cỏi. Nguyên Thần Dạ phì cười: “Con người anh không thể tin nên tiền của anh không thể dùng,
đúng không?”.
Đúng là Minh Nhật Lãng có ý đó, thế nhưng không ngờ Nguyên Thần Dạ lại
nói thẳng ra, khiến Nhật Lãng nghe xong đỏ bừng mặt. Cậu tính tình hiền
lành, không thích ai đó nhưng cũng không muốn làm mất mặt người ta.
Trong lòng hiểu hai câu đó nhưng không muốn nói những lời trái với lương tâm mình, vì thế chỉ hiểu ngầm thôi. GƯơng mặt cậu đỏ bừng cúi xuống
không nói lời nào, giống như đứa trẻ làm sai chuyện bị người lớn bắt lỗi ngay tại trận.
Nguyên Thần Dạ nhìn cậu, đôi môi nở một nụ cười dài: “Minh Nhật Lãng này, có phải em làm người sống quá nghiêm túc rồi không?”.
Nói xong cậu quay người gọi hai cô bạn gái: “hai em chọn xong chưa? Anh phải đi rồi”:.
Hai cô gái chọn được cả đống đồ vội mang đến quầy thanh toán, cũng không rẻ gì, Nguyên Thần Dạ rút thẻ ra thanh toán. Khi ba người rời khỏi quán Nguyên Thần Dạ còn quay lại nhìn Minh Nhật Lãng một cái, ánh mắt sâu
thẳm như đêm đen.
Cuối cùng Minh Nhật Lãng cũng gọi được cho bác Hồng: “Bác Hồng, bác lái
xe đến gần cửa hàng một chút, đến thanh toán giúp cháu, cháu không có đủ tiền”.
Gọi xong cậu quay sang cô nhân viên và nói: “Chị gói lại giúp em, và đi
cùng em ra ngoài lấy tiền được không ạ? Bên ngoài không cho đỗ xe nên em chỉ dừng lại được một lúc thôi”.
Cô nhân viên đồng ý đi cùng Minh Nhật Lãng ra ngoài đợi. Bác Hồng đến
ngay sau đó và thành toán 100 tệ, không lấy lại tiền thừa. Xe chở Minh
Nhật Lãng mất hút sau lần khói.
Trường cấp ba Thần Quang, lớp 10 (3).
Đang giờ lịch sử, thầy giáo lịch sử gọi Tiêu Tinh Dã trả lời câu hỏi:
“Tiêu Tinh Dã, em hãy cho thầy biết hai nhân vật quan trọng phát động
“Tây An sự biến” là ai?”.
Tiêu Tinh Dã ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trương Học Lương và Dương Hổ Thành”.
“A, em biết à! Thế tại sao trong bài kiểm tra tuần trước lại trả lời là Trương Học Hữu và Quách Phú Thành hả?”.
Cả lớp nghe xong chững lại rồi cười nghiêng ngả.
Tiêu Tinh Dã vỗ vỗ đầu mình rồi nói: “Viết nhầm, viết nhầm, thầy ơi chắc chắn là em viết nhầm”.
Thầy giáo nghiêm khắc nói trong tiếng cười ầm ĩ của cả lớp: “Hóa ra là
viết nhầm, thầy còn tưởng em bố trí thời gian cho họ xuyên không về quá
khứ tham gia sự kiện lịch sử đó nữa cơ”.
“Thầy, em làm gì có khả năng đó chứ. Đều là do tính bất cẩn của em mà ra, em sẽ sửa, nhất định sửa”.
“Vậy mau nhận bài rồi sửa đi”.
Tiêu Tinh Dã nhận bài về, thấy “lời phê tuyệt vời” của thầy bên cạnh
“câu trả lời tuyệt vời” của mình: “Có hai người trong nhóm tứ đại Thiên
Vương đi làm nhiệm vụ thế này, em không sợ Lưu Đức Hoa và Lê Minh có ý
kiến sao?”, đọc xong cậu cũng không nhịn được cười.
Lâm Nguyệt Loan quay xuống nhìn bài kiểm tra của cậu, vừa cười vừa nhắc
nhở cậu: “Tiêu Tinh Dã, chỉ sợ cậu sửa xong bài này rồi mà cái tật hấp
tấp của cậu không chừa. Sau này đi thi phải cẩn thận, làm xong thì xem
lại xem có sai đâu không”.
“Biết rồi, ngày nào cậu cũng nhắc, tớ nghe phát mệt rồi đây”. Tiêu Tinh Dã tuy miệng nói mệt nhưng thực sự trong lòng rất vui.
“Tớ ngày nào cũng nói như thế mà cậu vẫn mắc lỗi, còn không mau sửa đi”.
Tiêu Tinh Dã nhìn quanh tìm bút mà không thấy: “Bút tớ đâu?”.
“Lại tìm bút, nói cho cậu biết nhé, đừng có vất bút lung tung, có để
phải để vào hộp, tránh lúc cần thì tìm không thấy. Dùng tạm của tớ đi”.
Tiêu Tinh Dã cầm bút của Nguyệt Loan viết, cây bút có mùi thơm của mực,
viết ra mùi thật hấp dẫn lòng người, cậu lại chìm đắm trong đó mất rồi…
“Viết sai rồi, sao lại viết thành Trương Học Hữu thế này. Tiêu Tinh Dã, sao cậu chẳng chú ý gì cả thế?”.
Lâm Nguyệt Loan gắt lên mới khiến Tiêu Tinh Dã giật mình sực tỉnh, lòng
bàn tay đầy mồ hôi, cậu vội nói: “Tớ, tớ sửa đây, nhất định sẽ đúng”.
Tập trung tinh thần hết sức, cậu sửa một lèo. Lâm Nguyệt Loan nhìn cậu
sửa xong gật đầu hài lòng: “Lần sau làm bài kiểm tra phải cẩn thận thế
này, không được suy nghĩ lung tung, dễ sai lắm”.
“Tớ nhớ rồi”. Tiêu Tinh Dã nói và trả bút cho cô.
“Trước khi chưa tìm thấy bút thì cứ dùng bút của tớ đi, đừng làm mất của tớ là được”.
Minh Nhật Lãng ngồi ngay đó nghe và quan sát hết chuyện của hai người,
Cậu giữ món quà trong túi áo cả ngày hôm nay rồi những vẫn chưa tìm được cơ hội đưa nó cho Nguyệt Loan. Nhiều lúc cậu thực sự ghen tị với Tiêu
Tinh Dã, cậu ấy được ngồi sau lưng cô, cô quay lại một cái là có thể nói chuyện với cậu, sẽ giúp cậu ấy chữa bài và ghi bài. Cô cũng đối xử đặc
biệt thân với cậu ấy nữa, thân như người một nhà vậy. Minh Nhật Lãng
cũng hiểu họ thân như vậy là vì có bối cảnh, gia thế tương đồng nhau.
Giống như hai chú chim én mất tổ cùng che chở, sưởi ấm cho nhau trong
gió bão.
Love 4:Sau tiết sử là tiết thể dục, hôm nay học trong nhà, có ba môn là bóng rổ, bóng tường và thể dục nhịp điệu để học sinh lựa chọn.
Trường Thần Quang luôn chú trọng tới việc phát triển toàn diện “trí,
đức, thể” cho học sinh, mỗi tuần sẽ có hai buổi chiều học thể dục từ sau 3h30 chứ không học môn văn hóa. Có sân vận động rộng và nhà thể dục
trong nhà với nhiều dụng cụ các môn thể thao, không thiếu gì cả.
Các bạn nữ chủ yếu chọn nhảy aerobic, các bạn nam thì chọn bóng rổ hoặc
bóng tường. Thấy minh nhật lãng đứng yên tại chỗ không chọn gì cả, thầy
thể dục liền hỏi: “Minh Nhật Lãng, em chọn môn nào?”.
Lâm Nguyệt Loan vội đáp: “Thưa thầy, bạn Minh Nhật Lãng mới bị rạn xương xong, bây giờ sức khỏe không phù hợp để tập hai môn này”.
“Ừ nhỉ, thầy quên mất, vậy tiết này em hoạt động tự do”.
Thầy giáo dẫn một tốp học sinh ra ngoài, còn lại một mình cậu trong căn
phòng rộng rãi, cảm giác cô đơn lạc lõng lại xuất hiện. Cậu buồn bã cúi
đầu rời khỏi nhà tập thể dục. Một mình chậm bước trên con đường quen
thuộc dẫn ra rừng trúc.
Đang định ngồi xuống ghế đá nghỉ một lát thì thấy trong rừng thấp thoáng bóng hai người. Biết là có đôi nào đó đang hẹn hò nên cậu định bỏ đi
chỗ khác, thì vô tình nghe thấy giọng nữ sinh:
“Anh Nguyên, em,…”.
Chưa nói hết câu đã bị cái gì đó chặn lại. Minh Nhật Lãng kinh ngạc tiến lên trên mấy bước nữa, phát hiện thấy Nguyên Thần Dạ đang ôm hôn thắm
thiết một cô gái. Hai đôi môi như dính chặt vào nhau.
Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến cảnh người thật hôn nhau thế này
vừa thấy cảnh đó cậu rùng mình, chân tay luống cuống, “rắc” một cái, một cành cây khô bị cậu dẫm phải và phát ra tiếng động.
Thấy có tiếng động cô gái kia vội rời khỏi vòng tay Nguyên Thần Dạ.
Hoảng loạn nhìn xung quanh, thấy Minh Nhật Lãng đứng đó liền đỏ mặt rồi
cắm đầu chạy như một chú thỏ con bị làm cho kinh sợ.
Nguyên Thần Dạ lại bình tĩnh như không có chuyện gì, cậu thong thả chỉnh lại quần áo rồi tươi cười đi về phía Minh Nhật Lãng: “Ồ, Minh Nhật Lãng cũng ở đây à?”.
Minh nhật lãng nhìn Nguyên Thần Dạ với ánh mắt trách móc, cậu không nói một lời nào.
“Xin đây, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó. Cứ như anh là một tên lưu manh
không bằng, mọi thứ đều do hai bên tình nguyện, anh chẳng ép ai bao
giờ”.
“Lại còn hai bên tình nguyện, tôi nghe thấy hết rồi, rõ ràng là anh…”. Minh Nhật Lãng không biết phải nói thế nào cho phải.
“Cái gì mà rõ ràng là anh chứ? Là em ấy hẹn anh đến rừng trúc, rồi nói
“Anh Nguyên, em…” còn chưa nói xong đã xông tới hôn anh rồi, anh phải
làm thế nào? Nếu đẩy em ấy ra thì khiến em ấy xấu hổ, mất mặt. Nể mặt em ấy xinh đẹp nên anh chỉ còn cách phối hợp thôi”.
Hóa ra chuyện là như thế, Minh Nhật Lãng nghe xong sững người. Nhưng vẫn hoài nghi hỏi lại: “Là như thế á? Làm gì có chuyện ấy, làm gì có bạn nữ nào bạo dạn thế”.
“Đúng là cậu ít gặp nên thấy lạ, con gái bây giờ bạo dạn lắm. Đây cũng không phải cô gái đầu tiên chủ động đến hôn anh đâu”.
Minh nhật lãng cũng đã từng nghe đến chuyện này, nghĩ rồi vẫn lên tiếng
trách móc: “Anh nên đẩy cô ấy ra, chuyện này… làm sao có thể phối hợp
tùy tiện được chứ?”.
Nguyên Thần Dạ nhìn cậu với vẻ “có nói cũng không hiểu”: “Chán chả muốn
nói với cậu nữa, cậu cứ coi anh như tên lưu manh cũng được”.
Nói xong định đi thì Minh Nhật Lãng gọi giật lại: “Nguyên Thần Dạ, tôi thực sự không thích anh”.
Trong mắt Minh Nhật Lãng, Nguyên Thần Dạ không phải là người tốt. Lăng nhăng, bừa bãi, ai cũng yêu được.
Nguyên Thần Dạ quay lại nhìn cậu và cười như không có chuyện gì xảy ra:
“Minh Nhật Lãng, anh không cần cậu thích, anh đâu phải đồng tính”.
“Tôi lại hi vọng anh là dân đồng tính, như thế các cô gái sẽ đỡ khổ vì anh”.
Những cô gái đã từng tan nát trái tim vì Nguyên Thần Dạ thực sự không ít chút nào.
“Các cô gái? Minh Nhật Lãng, chẳng phải em lo lắng Lâm Nguyệt Loan sẽ khổ vì anh sao. Cần gì phải mở rộng phạm vi thế chứ?”.
Minh nhật lãng bị Nguyên Thần Dạ nói trúng tim đen, có hơi bức xúc nhưng vẫn ưỡn ngực lên nói: “Tôi sẽ không để anh làm hại cô ấy, em tuyệt đối
không cho phép”.
Nguyên Thần Dạ nói: “Anh thực sự không chịu nổi cái tư thế bảo vệ người
khác của cậu. Minh Nhật Lãng này, cậu có biết câu nói là “trái với mong
muốn” không, cậu càng bảo vệ như thế càng kích thích ham muốn chiến đấu
của anh. Anh vốn chỉ có chút hứng thú với em Lâm thôi, không phải cậu
nghĩ anh anh hứng thú với cô ấy đến mức không đạt được cô ấy thì không
buông tay đấy chứ?”.
Minh Nhật Lãng không nghĩ đến điều này, có chút giật mình nhưng nghĩ đi
nghĩ lại cũng đúng, cậu cảm thấy mình hơi quá không nên có hành động bảo vệ quá mức như thế.
“Nguyên Thần Dạ, tôi…”.
Minh Nhật Lãng không biết phải nên nói thế nào nữa, đang không biết mở
lời thế nào thì Nguyên Thần Dạ đã quay lưng bước đi, một mình cậu đứng
lại nơi đó trong lòng tràn ngập cảm giác khó chịu.
Nguyên Thần Dạ đi rất xa rồi nhưng khi ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy bóng
Minh Nhật Lãng đứng đó bất động. Cậu lắc đầu bất lực rồi quay người đi
tiếp.
Khi đi qua nhà thể dục thấy một tốp nữ sinh đang đi ngược lại. Thấy Lâm
Nguyệt Loan cũng có trong số đó, cậu hướng về phía cô thổi một điệu sáo
thay cho lời chào.
Lâm Nguyệt Loan nhìn thầy liền cười và cúi đầu, nhưng không qua chỗ cậu mà vẫn đi tiếp cùng nhóm bạn.
Nguyên Thần Dạ từ cười nhạo mình. Bao nhiêu cô gái chỉ cần cậu liếc mắt
một cái là đã đổ xô đến rồi, vậy mà cô gái này lại không hề. Đành đi đến chỗ cô ấy vậy.
“Em Lâm, sao không thèm để ý đến anh thế?’.
“Ai bảo không để ý đến anh, em gật đầu rồi còn gì?”.
“Một cái gật đầu thì ăn thua gì chứ, vừa mới bị người ta dạy dỗ xong,
đang cần những lời ngọt ngào, dịu dàng của em Lâm an ủi đây”.
“Không phải đấy chứ, Nguyên công tử cũng bị người ta dạy dỗ sao? Ai dám dạy dỗ anh chứ?”.
“Minh Nhật Lãng”.
Lâm Nguyệt Loan cứng họng, đám con gái cũng vây lại, ngạc nhiên hỏi cậu: “minh nhật lãng dạy dỗ anh? Sao có thể thế được”.
Minh Nhật Lãng luôn nho nhã và dịu dàng trong mắt mọi người, chưa bao
giờ nói nặng lời với ai. Ban đầu Tiêu Tinh Dã suốt ngày hằm hè với cậu
như thế vậy mà cậu đều nhẫn nhịn được. Huống hồ với tính cách gặp ai
cũng cười như Nguyên Thần Dạ, làm gì có chuyện cậu ấy lên mặt dạy đời
Nguyên Thần Dạ chứ.
“Cậu ấy thấy anh và một cô em kiss nhau trong rừng, thế là nhìn anh với
ánh mắc trách móc và nói: “Nguyên Thần Dạ, tôi không thích anh””.
Nguyên Thần Dạ bắt chước giọng điệu của Minh Nhật Lãng nói lại, thần thái và điệu bộ giống y hệt.
“Câu chuyện cũng có đầu có cuối còn gì, cậu ấy có quyền không thích anh. Đương nhiên anh làm chuyện đó thế nào là tự do cá nhân của anh mà”.
“Cậu ấy còn cảnh cáo anh là không được làm hại em, cậu ấy tuyệt đối không cho phép. Em phong cậu ta là vệ sĩ từ bao giờ thế?”.
Lâm Nguyệt Loan nghe xong đỏ bừng mặt, cô đáp: “Không cần anh quan tâm”.
Lời nói nhẹ nhàng, hai mắt long lanh như hồ nước mùa thu, hai bên má đỏ
hồng như trái đào, Nguyên Thần Dạ trong lòng xao xuyến lạ thường, cậu
sát lại gần cô và nỏi: “Em Lâm, tối nay có thời gian không? Chúng ta hẹn hò đi”.
“Không thèm đi với anh”. Cô quả quyết từ chối.
“Đừng từ chối nhanh thế chứ! Ít nhiều cũng nên suy nghĩ một chút. Làm
như thế này anh mất mặt lắm”. Nguyên Thần Dạ làm bộ đáng thương nhìn cô.
“Anh nhiều măt lắm, em vất đi cho anh mấy cái có là gì đâu. Anh đi hẹn
hò với cô khác là được chứ có gì. Chỉ cần anh lên tiếng thì hàng tá cô
sẵn sàng đắp thêm mặt cho anh”.
Lâm Nguyệt Loan nói xong mấy câu này liền chạy bắn đi, nhẹ nhàng như chú chim én tung cánh bay. Nguyên Thần Dạ nhìn theo cô, khóe môi cười sảng
khoái. Biểu cảm ấy chẳng giống như bị Lâm Nguyệt Loan từ chối gì cả mà
giống như cô chấp nhận hẹn hò cùng cậu vậy.
Lâm Nguyệt Loan chạy qua con đường nhỏ trước dãy phòng học bỗng có tiếng người gọi cô: “Lâm Nguyệt Loan”.
Là minh nhật lãng, cậu đang đứng dưới gốc hòe, người và cây đều đứng thẳng.
Lâm Nguyệt Loan đi về phía cậu và nói: “Cậu vẫn ở đây à Minh Nhật Lãng”.
Minh Nhật Lãng nhạy cảm hỏi lại: “Sao cậu biết tớ ở đây?”.
“Ban nãy gặp Nguyên Thần Dạ, anh ấy nói cậu ở đây… dạy dỗ anh ấy”. lam Nguyệt Loan vừa nói vừa cười.
Minh Nhật Lãng hiểu ngay ra Nguyên Thần Dạ đã kể lại chuyện cho Nguyệt
Loan nghe rồi. Cậu khẽ giật mình, không ngờ Nguyên Thần Dạ lại là người
thoải mái đến thế. Nếu là người thường khi tán tỉnh một cô gái nào đó
người ta sẽ ém kĩ chuyện mình lăng nhăng, đa tình. Cho dù không giấu
được lâu dài nhưng cũng không nên nói chuyện mình vừa “tiếp xúc thân
mật” với cô gái khác cho Lâm Nguyệt Loan chứ. Nguyên Thần Dạ hành động
như thế thật chẳng ai đoán được.
“Tớ rất không thích… bộ dạng của anh ấy như thế. Cậu sao?”.
“Tớ cũng cảm thấy, nếu là học sinh, lại ở nhà trường nữa, hành vi nên cẩn thận một chút thì tốt hơn”.
Lâm Nguyệt Loan có cùng ý kiến với cậu nên nghe xong gương mặt minh nhật lãng tươi cười và cảm thấy thoải mái hơn. Cô ấy cũng không thích hành
động của anh ấy vậy có lẽ cô ấy sẽ tránh xa anh ấy thôi.
“Cậu nhìn cây hòe con này, càng lớn càng xanh”. Lâm Nguyệt Loan sờ quanh chỗ ngày trước mình băng bó cho nó, bây giờ chẳng nhìn thấy vết gãy đâu nữa.
Minh nhật lãng như sực nhớ ra điều gì, cậu vội nói: “Lâm Nguyệt Loan, tớ có cái này… muốn tặng cậu”.
Cậu lấy trong túi áo sơ mi ra chiếc dây thun đáng yêu và đặt vào tay đưa cho cô.
Món quà đầu tiên cậu tặng trong đời, tặng cho người con gái đầu tiên
mình thích trong đời, mặt cậu đột nhiên nóng ran, tim đập loạn xạ, bàn
tay đang giơ ra cũng run run theo.
Nhìn thấy sợi dây thun trong tay cậu, Lâm Nguyệt Loan khẽ sững lại rồi đỏ hồng hai má.
Cô chần chừ không đón lấy, tay Minh Nhật Lãng cũng cứ giơ ra như thế. Im lặng, cảm giác cả hai có thể nghe thấy tiếng trái tim đập loạn xạ của
đối phương.
Lâu sau cô mới nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây thun. Giây phút ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay mình, lòng bàn tay nóng ran.
“Sợi dây thun tinh tế quá, cậu tự đi mua à? Sao lại muốn mua cái này?”.
Lâm Nguyệt Loan không tưởng tượng được cảnh minh nhật lãng mua đồ trong
cửa hàng lưu niệm như thế nào.
“Chẳng phải tớ lấy của cậu một sợi thun sao nên muốn mua cái này trả
cậu. Tớ tìm ở cửa hàng đó chán chê đấy, nhưng mà thích hình cái cây này
nhất. Tớ định mua một đôi tặng cậu nhưng mà cửa hàng chỉ có một chiếc.
Nếu cậu không dùng thì… cứ cất đi nhé”.
Trời thu quyến rũ, gió thu mát rượi, trong gió thoang thoảng mùi hoa quế thơm dịu.Giọng chàng trai 16 tuổi nhẹ nhàng, ấp úng, trên trán lấm tấm
mồ hôi, thế nhưng trong ánh mắt lại dịu dàng và ấm áp.
Tim đập, bối rối, nhưng yêu thích. Thiếu nữ 16 tuổi chỉ cảm thấy gương
mặt mình nóng ran không thể kiềm chế được, khẽ cúi đầu xuống cũng không
giấu được sự ngọt ngào từ đôi má ửng hồng.
Bàn tay nắm chặt sợi đây thun có hình cây ngộ nghĩnh, một chiếc bóng cao dài như cái cây cũng được trồng trong trái tim cô.
Ding – tiếng chuông tan học vang lên.
Học sinh từ dãy phòng học bắt đầu đổ ra ngoài con đường nhỏ, cả hai
không tiện đứng dưới gốc cây hòe mà nhìn nhau mãi nên đi vào trong, minh nhật lãng thong thả từng bước đi theo sau Lâm Nguyệt Loan.
“Lâm Nguyệt Loan này, tối nay tớ đến nhà cậu được không?” minh nhật lãng nói nhỏ, giọng nói tràn đầy hi vọng.
“Tối nay, có chuyện gì à?”.
Một cô gái ở nhà một mình vào buổi tối cũng không tiện đón khách tới chơi lắm.
Minh Nhật Lãng thấy mình nói hơi quá nên vội chữa lại: “Không phải tối,
mà là chiều tối… tớ muốn… chúng ta đi chợ đêm ăn vằn thắn. Cậu hứa với
tớ là sẽ dẫn tớ đi ăn khi khỏi bệnh, giờ tớ khỏi rồi này”.
Lâm Nguyệt Loan nhớ ra và nói: “Uh, vậy cậu đến nhé, thế nhưng phải nói
với bác Minh và để bác Hồng đưa cậu đi, không được tự ý đi một mình”.
Minh Nhật Lãng gật đầu, trong mắt lấp lánh niềm vui.
Trên đường về nhà, Lâm Nguyệt Loan vẫn ngồi sau xe Tiêu Tinh Dã.
“Bài cổ văn trong tiết ngữ văn hôm nay cậu nhất định phải học thuộc, từ
mới tiếng Anh cũng thế, 4 bài tập đại số cũng thế, cậu phải…”.
Còn chưa nói hết câu thì Tiêu Tinh Dã đã lên tiếng ngắt lời cô: “Hôm nay tiết thể dục Minh Nhật Lãng đưa cho cậu cái gì thế?”.
Lâm Nguyệt Loan ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”.
“Tớ nhìn thấy”.
Tiêu Tinh Dã mình đầy mồ hôi chạy từ sân tập về, còn chưa đến con đường
nhỏ trước dãy phòng học đã nhìn thấy Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan
đứng dưới gốc cây hòe. Minh nhật lãng cứ đưa tay ra còn Lâm Nguyệt Loan
thì chần chừ mãi mới nhận lấy. Gương mặt hai người này dù đứng xa thế
cậu cũng nhìn thấy đỏ hồng như say.
“Cậu ấy… tặng tớ một sợi thun buộc tóc”.
Tặng thun buộc tóc à, Tiêu Tinh Dã đoán già đoán non cũng không đoán ra
là tặng trang sức của con gái. Sao Minh Nhật Lãng lại nghĩ ra tặng cái
này cơ chứ, nhà cậu ta nhiều tiền thế cơ mà, đáng nhẽ phải mua nhiều đố
đắt tiền để tặng người con gái mình thích mới đúng chứ.
“Sao cậu ấy lại nghĩ ra cái này tặng cậu?”.
Lâm Nguyệt Loan do dự rồi vẫn quyết kể sự thực cho Tiêu Tinh Dã nghe.
Hôm đó cô đã “nối xương” cho cây hòe con thế nào, Minh Nhật Lãng đã dùng dây giày thay cho sợi dây thun ra sao, rồi hôm nay đã đặc biệt tặng cô
sợi dây màu xanh này.
Tiêu Tinh Dã càng nghe càng há hốc miệng ngạc nhiên, đột nhiên nhớ lại
cây hòe mà cậu từng đá gãy lần trước, lẽ nào là cây hòe hôm nay sao?
“Là cây hòe mà cậu với Tần Quảng Phong đá bóng vào đó, hôm đó Minh Nhật
Lãng đứng ở cửa sổ nhìn thấy hết rồi”. Lâm Nguyệt Loan chỉ ra “nhân
chứng vật chứng” cho Tiêu Tinh Dã nghe,.
“Cậu ấy nhìn thấy tớ với Tần Quảng Phong đá cây hòe rồi bỏ đi, sau đó nhìn thấy cậu nối xương cho nó?”.
“Uh”.
Tiêu Tinh Dã thấy trong lòng chấn động, hóa ra Minh Nhật Lãng chú ý đến
Lâm Nguyệt Loan vì cú đá vào cây hòe của cậu. Cảm giác tức giận dần dần
lan tỏa khắp tâm can cậu. Bức bách không biết phát tiết vào đâu cậu chỉ
còn cách nhấn mạnh pedan, ai ngờ cái phựt một cái, chân hẫng ngay, xích
đứt rồi.
Lâm Nguyệt Loan vội nhảy xuống xe nói: “Chết rồi, sao bây giờ?”.
Tiêu Tinh Dã ngồi xuống sửa một lúc và đầu hàng: “Bó tay thôi, chỉ còn cách dong đến quán sửa xe phía trước sửa”.
Quán sửa xe cách đó hai trạm xe bus nên Tiêu Tinh Dã bảo Lâm Nguyệt Loan đi bus về trước còn cậu chậm chậm dắt xe đi sau vậy. Nghĩ đến lát nữa
minh nhật lãng sẽ đến tìm cô nên cô cũng không chần chừ mà lên bus đi về trước.
Tiêu Tinh Dã mệt mỏi dắt xe đến quán sửa. Thợ sửa xe nhìn xong bảo cậu,
xích này cũ quá không thể nối được nữa, tốt nhất là thay cái mới. Trong
quán không còn xích nên ông chủ nói phải đợi ngày mai mới thay cho cậu
được, cậu cứ để xe tạm ở đó đã. Tiêu Tinh Dã cũng chỉ còn cách để xe lại rồi một mình đi về.
Sắc cam nhuộm khắp chân trời, một mình Tiêu Tinh Dã cô đơn bước đi trên
con đường đầy lá rụng mùa thu. Lá vàng rơi đầy dưới chân, lép bép bép
theo tiếng bước chân, cảm giác cô đơn lại bắt đầu lan tỏa…
Love 5:7h30 tối, chuông cửa lại vang lên.
Lâm Nguyệt Loan mở cửa đã thấy Minh Nhật Lãng đứng ở cửa. Áo Tshirt cam, jacket cam kết hợp với quần trắng, đứng dưới hành lang mờ tối cả người
cậu bỗng sáng lên như ánh mặt trời.
Cậu mang đến cho cô một món quà, đó là một hộp kẹo. Những viên kẹo trong suốt, hình tròn, màu cam, màu xanh nhạt, màu hồng, màu tím nhạt… nhìn
đã thấy ngon miệng. Nhìn là biết cậu coi đây là lần hẹn hò đầu tiên, nụ
cười trên gương mặt cậu thật ngọt ngào.
Lâm Nguyệt Loan đỏ hồng hai má đưa tay nhận hộp kẹo, không cần mở ra cô đã cảm nhận được hương vị thơm ngọt của nó rồi.
Bác Hồng lái xe đưa Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đến phố Đông Hoa.
Đây là phố đi bộ nên xe không vào trong được, bác Hồng đành để hai người đi bộ từ đây.
Quán vằn thắn Quảng Ký, khách ăn đứng đầy cửa.
Lâm Nguyệt Loan dẫn Minh Nhật Lãng vào bàn trong cùng, đợi chán chê mới có người mang tới hai bát vằn thắn.
Món vằn thắt của các cửa hàng khác đều cho lẫn vằn thắn với canh, rau
cải và nấm hương cho trực tiếp vào bát. Nhưng vằn thắt ở Quảng Ký nước
canh trong như nước, vằn thắn được nặn thành từng viên nhỏ, qua lớp vỏ
trong suốt còn nhìn thấy lớp thịt bên trong, giống như những chú cá nhỏ
bơi lội trong nồi canh. Trong bát còn rắc một ít hành hoa, rau xanh và
nấm hương được đặt riêng ở một chiếc đĩa nhỏ.
Minh Nhật Lãng nhìn bát canh vằn thắn trong như nước, tò mò hỏi: “Đây là cao thang à?”.
Lâm Nguyệt Loan cười nói: “Cậu nếm thử là biết”.
Nếm thử một muỗng, mùi vị vô cùng thơm ngon, trước giờ chưa bao giờ được nếm qua, cậu xuýt xoa: “Nước canh nhìn trong như nước bình thường, tại
sao khi uống lại ngon thế nhỉ?”.
“Đầu bếp ở đây nói cao thang thượng hạng sẽ trong như nước, không có tạp chất nổi lên. Nghe nói là xương lợn được lọc thịt ra rồi ninh nhỏ lửa
mười hai tiếng mới được”.
“Hèn chi vị ngon thế”.
Minh Nhật Lãng ăn một lúc đã hết một nửa, ngước nhìn thấy Lâm Nguyệt
Loan vẫn chưa động đũa, cậu ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không ăn đi?”.
Lâm Nguyệt Loan cầm bát vằn thắn của mình sẻ một nửa sang cho minh nhật lãng, rồi nói: “Cậu thích ăn thì ăn nhiều một chút”
“Thế nhưng cậu cũng chẳng ăn được bao nhiêu, tớ có thể gọi thêm mà”.
“Quán này đông khách lắm, ban nãy quên không gọi ba phần, bây giờ gọi
thêm thì phải đợi lâu lắm. Đằng nào tớ cũng ăn một lần rồi mà không như
cậu đến lần đầu, vì thế cậu ăn nhiều một chút”.
Nhìn bát vằn thắn đầy ắp trước mặt Minh Nhật Lãng chậm chạp ăn, cậu có cảm giác không lỡ ăn hết nó.
Bước ra từ quán Quảng Ký thấy dãy phố lên đèn, nghi ngút khói, Minh Nhật Lãng nhìn mọi thứ rất lạ lẫm, cậu hỏi: “Ở đây nhiều hàng ăn thế này, họ bán cái gì thế?
“Đồ nướng nhiều nhất, sau đó là đồ ăn vặt đặc biệt”.
“Đồ nướng”. Minh Nhật Lãng nhớ lại món nướng hôm cả nhóm đi dã ngoại ở
hồ Phương Trạch, “Giống những món nướng hôm chúng ta đi dã ngoại ăn à?”.
“Uh, khác cái là họ dùng đồ nướng chuyên dụng hơn thôi”.
“Bọn họ có nướng tôm không?”. Minh nhật lãng vẫn chưa thể quên được món tôm lần trước.
“Không có, ai tốn thời gian đi bắt tôm về nướng chứ”.
“Lâm Nguyệt Loan này, hôm nào đó chúng ta đi bắt tôm đi?”.
Cứ nghĩ đến việc được đi bắt tôm riêng với Lâm Nguyệt Loan ở hồ Phương Trạch, là trong lòng cậu rộ lên cảm giác rất vui sướng.
“Không được, đã cuối thu rồi, nước hồ lạnh lắm, xuống nước mùa này bị cảm như chơi”.
Vẻ thất vọng lộ rõ trên gương mặt cấu: “Giá mà tớ không bị thương thì hay quá, không lỡ mất buổi đi chơi của lớp mình”.
“Không sao mà, đợi mùa xuân ấm áp là chúng ta có thể đi bắt tôm rồi, vừa ngon lại vừa dinh dưỡng”.
Mùa xuân năm sau, Minh Nhật Lãng chợt cảm thấy nó qua xa vời. Thế nhưng
nhìn thấy nụ cười của Lâm Nguyệt Loan cậu cũng cười theo và gật đầu:
“Uh, cứ như thế đi, mùa xuân chúng ta sẽ đi hồ Phương Trạch”.
Hai cô cậu tuổi trẻ phơi phới đã hẹn ước với mùa xuân năm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s