"Mẹ ơi, dậy đi"
"Mẹ! Sao người vẫn chưa tỉnh dậy?"
"Mẹ, người mau tỉnh dậy chơi với bảo bối được không?"
"........"
Giọng nói của đứa nhỏ dường như vọng lại từ một nơi rất xa, cùng với tiếng mưa rơi truyền vào tai
Trên giường bệnh, Lộ Kiêu Dương nhíu mày, cô còn đang mơ màng, chưa tỉnh táo, ồn ào quá.
Đứa nhỏ nhà ai, có thể ôm ra xa một chút được không? Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại ẫm ĩ thế?
Cơn đau đầu như búa bổ khiến cô có cảm giác như đang ngồi trong đống lửa, qua một lúc sau mới phục hồi tỉnh táo.
Cả buổi sáng bị làm phiền, cuối cùng cũng có thể lấy lại sức ngồi dậy, lấy hết khí lực xách đứa nhỏ bên cạnh lên.
Bánh Bao Nhỏ bị hành động của cô làm cho hoảng sợ.
Một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau mấy giây đồng hồ.
Căn phòng chợt rơi vào tĩnh lặng.
Đột nhiên, Bánh Bao Nhỏ nở một nụ cười rạng rỡ với cô, đôi mắt trong veo nháy mắt tràn ngập ánh sáng.
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng đi vào lòng người, "Mẹ!, rốt cuộc mẹ cũng tỉnh rồi!"
Mặc dù thân hình nhóc nhỏ con nhưng lại khá nặng.
Nằm trên giường bệnh mấy ngày không ăn gì, Lộ Kiêu Dương nhẹ nhàng đặt Bánh Bao Nhỏ xuống.
Cô mấp mấy cổ họng khô khốc, kim tiêm truyền dịch khiến mu bàn tay đau nhức, cô kéo hai lần không được cũng không dám rút ra nữa.
Nhìn đứa nhỏ xa lạ này, cô khan giọng hỏi: "Em là ai?"
Hình như là con cháu của nhà họ hàng nào đó?
Bánh Bao Nhỏ nhìn Lộ Kiêu Dương, đôi mắt to tròn đờ đẫn vài giây, sau đó nét mặt liền hiện lên một chút ủy khuất: "Con là con của mẹ!"
"Hả?" Trên khuôn mặt tiều tụy của Lộ Kiêu Dương viết một chữ "懵 [1]" thật to.
[1]: ngu ngơ
Đây là có ý gì? Con của cô á?
Không đợi cô phản ứng lại, Bánh Bao Nhỏ đã nhào vào lòng Lộ Kiêu Dương đang mặc đồ bệnh nhân, nũng nịu nói: "Con là A Ly, mẹ quên con rồi sao? Mẹ thật hư".
".........."
Khoan đã, A Ly là ai?
Quan trọng là nhóc vừa gọi cô là gì?
Mẹ?
Thấy Lộ Kiêu Dương không để ý đến mình, Bánh Bao Nhỏ có chút khổ sở nói: "Mẹ thật sự không cần bảo bối nữa