Lộ Kiêu Dương nhìn thoáng qua thấy nước mắt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt Bánh Bao Nhỏ, cuối cùng cũng hiểu tại sao bác gái này lại tức giận như vậy.
Ai thấy cháu mình khóc như thế này mà không tức giận chứ?
Cô vươn tay, vội vàng muốn đem Bánh Bao Nhỏ từ trong lòng mình ra.
"Bảo bối, em trước tiên buông chị ra trước được không?"
Em không thấy ánh mắt của bà nội em như muốn đem chị giết chết rồi sao?
Nhưng mà, dáng vẻ này của cô lọt vào mắt bà giống như là rất ghét Bánh Bao Nhỏ.
Bà đi tới, vô cùng che chở ôm lấy Bánh Bao Nhỏ.
Bánh Bao Nhỏ vì sự lạnh nhạt của Lộ Kiêu Dương mà rất đau lòng, được bà nội ôm vào lòng, cậu bé càng khóc to hơn.
Bà đau lòng ôm cháu trai, trừng mắt nhìn Lộ Kiêu Dương, mắng thẳng vào mặt cô: "Đồ đàn bà xấu xa, cô đối với con ruột của mình sao lại tàn nhẫn như vậy? Đáng lẽ tôi không nên dẫn nó đến đây gặp cô.
Thật không biết tại sao A Ly lại có một người mẹ như cô.
Nhà họ Thẩm chúng tôi có loại con dâu như này đúng là xui xẻo tám đời!"
Không đúng......
Lộ Kiêu Dương cảm thấy mơ hồ khó hiểu: "Con của tôi?"
Cho dù đứa nhỏ không hiểu chuyện cũng không sao, nhưng sao bác gái này cũng hồ đồ theo?
Bà đem Bánh Bao Nhỏ ôm vào trong ngực, trừng mắt nhìn Lộ Kiêu Dương cái người lục thân không nhận này, cười lạnh nói: "Đúng vậy, cô không xem nó như con ruột, uổng công nó biết cô gặp chuyện không may nên mới kiên quyết bảo tôi dẫn nó đến thăm cô, nếu không tôi cũng không mang nó đến đây làm gì! A Ly, chúng ta đi!"
Bà ôm đứa nhỏ bước ra ngoài, Bánh Bao Nhỏ trong ngực bà không ngừng giãy dụa vẫn chưa bỏ cuộc.
"Con muốn mẹ nào? Con không có mẹ! Về sau, con và người phụ nữ này không có một chút quan hệ gì với nhau nữa".
"Mẹ......."
Âm thanh của hai bà cháu ngoài cửa càng lúc càng nhỏ dần, Lộ Kiêu Dương ngồi một mình trên giường bệnh, hoàn toàn không hiểu tình huống vừa xảy ra.
____
Cô dựa vào gối đầu, hồi tưởng lại ký ức cuối cùng trước khi bản thân bị ngã, cô đang tra điểm thi đại học trên máy tính.
699 điểm, không uổng công cô cố gắng nhiều năm như vậy.
Cảm giác này còn sung sướng hơn cả việc mua vé số trúng năm trăm vạn.
Nhưng cô chưa kịp vui mừng được vài phút, ngay lúc bước xuống lầu, cô đã bị trượt chân từ trên cầu thang lăn xuống.
Tỉnh lại tại nơi này!
Bị một đứa nhỏ gọi mẹ, lại còn bị một bác gái không phân biệt đúng sai mắng chửi.
...........
"Tỉnh rồi?" Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mặc âu phục mang giày da bước vào.
Thoạt nhìn trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, khi nói chuyện với Lộ Kiêu Dương, ngữ khí rất lãnh đạm.
Lộ Kiêu Dương nhìn người này, hỏi: "Anh