Thẩm Trường Hà nói: "Đối với chuyện đã qua, anh không biết em từ người khác biết được bao nhiêu.
Anh chỉ muốn nói cho em biết, em là vợ của anh, là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Trước kia bởi vì công việc, thời gian anh ở bên cạnh em rất ít, vì thế đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, thế nhưng về sau, anh nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, ở bên cạnh em thật tốt.
Kiêu Dương, bất kể là bởi vì con, hay bởi vì cái gì, hãy cho anh một cơ hội.
Làm vợ của anh, ở lại bên cạnh anh, để anh yêu em."
Ánh mắt anh rất chân thành, ẩn trong đôi mắt như là có độc, thấm vào tận sâu trong linh hồn của cô.
Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà, luôn cảm thấy giờ phút này anh thật ôn nhu dịu dàng.
Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
Rõ ràng ở bên ngoài là một người cao cao tại thượng như thế, nhưng ở trước mặt cô lại có chút hèn mọn.
Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà, muốn nói là oán hận anh, nhưng kỳ thật cô cũng không có bao nhiêu.
Hai ngày đó đột nhiên nổi cáu.
Nhưng lúc này nhìn anh như vậy, cô không còn tức giận nữa.
Đối mặt với lời nói thẳng thắn của anh, cô không biết nói gì, chỉ cắn môi, chột dạ dời ánh mắt đi, ngu ngốc nói: "Ồ."
Thẩm Trường Hà nhìn cô, cười cười, "Đi thôi, đi ngủ!"
Anh dễ dàng bế cô lên, Lộ Kiêu Dương lần đầu tiên bị người ta ôm vào ngực như thế, rất không quen, "Chờ một chút, điện thoại của em."
Cô vươn tay, túm lấy điện thoại, bị Thẩm Trường Hà ôm vào cửa.
Khoảnh khắc anh đặt cô lên giường, cô chợt cảm thấy anh cực kỳ gian xảo.
.....
Nằm ở trên giường, Lộ Kiêu Dương có chút khẩn trương nhìn anh.
Anh cầm điều khiển từ xa đóng rèm cửa sổ, mới nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy cô một cách tự nhiên.
Hôm nay trong nhà không có A Ly, cho nên phá lệ yên tĩnh.
Lộ Kiêu Dương bị anh ôm vào trong ngực, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Rõ ràng người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất xa lạ, nhưng khi anh ôm cô như thế này, lại khiến người ta cảm giác dường như họ là trời sinh một đôi, nên ở bên cạnh nhau như thế.
Tay anh đặt lên eo cô, hơi thở ở bên tai cô, khoảng