CHƯƠNG 127: MÂU THUẪN VÀ ĐAU ĐỚN CỦA TIÊU HOÀNH
Lúc này, Giản Đường cực kì ghét cái từ đó - Trừng phạt!
“Tổng giám đốc Thẩm động một tí chính là trừng phạt, nếu như tôi hôm nay không muốn nghe lời thì sao? Tổng giám đốc Thẩm lại muốn trừng phạt tôi như thế nào?” Làm như cô chưa biết đủ trừng phạt của anh ta vậy?
Trừng phạt đi trừng phạt đi! Trên ghế lái phụ, người phụ nữ không thèm qun tâm nghĩ như vậy... ”Nếu muốn trừng phạt, anh cứ việc làm.” Từ bỏ, chán nản, trừng phạt cũng được, cô không quan tâm.
Thì sao chứ? Có làm gì được đâu!
Trên ghế lái, đôi mắt của người đàn ông đang nhấp nháy bỗng nhiên thâm thúy, quay đầu, trầm thấp nói: ”Được, cô muốn biết, tôi sẽ cho cô biết.” Nói xong, cánh tay dài ôm cổ Giản Đường, đến trước người cô, một tay khác dùng sức xoa lên môi Giản Đường, giọng nói của anh trầm thấp, yếu ớt vang lên trong chiếc xe yên lặng:
“Cô biết không? Tôi vô cùng chán ghét đôi môi vương vấn hương vị của người khác này của cô.” Ngón tay cái của anh không ngừng vuốt ve cánh môi của Giản Đường, đột nhiên cúi người xuống, mạnh mẽ cắn vào bờ môi của Giản Đường!
Đúng, chính là cắn!
A! Trên môi bị cắn đau, Giản Đường lẩm bẩm một tiếng, lập tức đưa tay muốn đẩy Thẩm Tư Cương ra, mà người kia sau khi cắn xong, lưu loát bứt ra, nổ máy xe, mở hộp số, đạp chân ga, khởi động động cơ, một loạt động tác như nước chảy mây trôi.
Xe lái ra, Giản Đường buông lỏng bàn tay đang che môi mình, hương vị rỉ sắt đang lan tràn trong miệng, cô biết, đó là máu.
Cô cũng thực sự mệt mỏi, khí lực bị cạn sạch, tựa trên ghế xe... Kệ đi thôi, kệ anh ta muốn làm cái gì thì làm. Buông xuôi bỏ mặc thì tốt rồi... Dù sao, dù cô có giãy giụa như thế nào cũng không được.
Trên xe, Thẩm Tư Cương gọi điện thoại cho mấy người dưới trướng mình: ”Tất cả mọi người về Đông Kinh.”
Khi xe dừng dưới lầu Đông Kinh, anh không nói hai lời, xoay người ôm ngang Giản Đường lên, nhanh chân đi vào Đông Kinh.
“Đừng nhúc nhích, nếu như cô không muốn tôi lại tiếp tục làm chuyện đã làm với cô trên xe trước mắt bao người thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút. Đừng chọc tôi tức giận, cô sẽ không có lợi gì đâu.”
Thẩm Tư Cương cảm nhận được ánh mắt như dao kiếm của Giản Đường, lập tức lạnh nhạt ngăn cản cô.
Trong lòng Giản Đường như có mồi lửa đang thắp lên... Người này, cứ thích bỏ ngoài tai mọi ý nguyện của cô sao! Nhưng khi ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hai mắt cô lại nhắm nghiền... Cô không có quyền lợi lựa chọn cái khác, nhưng cô có quyền lợi lựa chọn không nhìn.
Đám Thẩm Đệ Nhất đã sớm đến Đông Kinh, chờ ở một bên, giờ phút này, Thẩm Tư Cương đã ôm Giản Đường đi vào thang máy, ánh mắt nhìn về phía hai người trong đó: ”Hai người đi theo tôi lên lầu.”
Tầng 28.
Thẩm Tư Cương ôm Giản Đường ra thang máy, trực tiếp ném người xuống giường lớn trong phòng, vứt xuống một câu: ”Đêm nay, cô cứ ở đây, ngủ một giấc cho ngon, những chuyện khác cô cũng không cần lo.” Khi quay người ra, hờ hững ra lệnh cho hai vệ sĩ kia:
“Coi chừng cô ấy cho kỹ, không cho phép cô ấy rời khỏi tầng này.”
“Dạ, Boss!”
Sắc mặt Giản Đường vừa trắng vừa xanh: ”Tôi không muốn!” Hôm nay cô chính là không thèm đếm xỉa, chính là muốn tùy hứng: ”Anh không có quyền đó!”
“Cô câm miệng.” Anh đột nhiên quay người, trên mặt không có chút cảm xúc nào, nhìn về phía Giản Đường: ”Cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, tự mình tắm rửa đi ngủ. Thứ hai, tôi giúp cô tắm rửa ngủ cùng cô.”
Sắc mặt Giản Đường càng khó coi hơn, đáy mắt có chút tức giận.
Khóe môi Thẩm Tư Cương hơi vểnh lên, xoay người rời đi.
Khi bước vào trong thang máy, thang máy trực tiếp đi xuống, lúc mở cửa tầng một, Thẩm Đệ Nhất và Thẩm Đệ Nhị đang chờ ở một bên, đôi chân thon dài của anh bước ra khỏi cửa thang mày, giọng nói âm u, lập tức ra lệnh:
“Tra! Tra tên khốn kiếp kia đang ở đâu!
...
Tiêu Hoành uống đến say túy lủy, anh ta khó chịu, che ngực... giống như có gì đã bị mạnh mẽ đào đi.
Một giọng nói nói với anh: “Cậu nên tin tưởng cô ấy, cô ấy là ai, cậu không biết hay sao?”
Một giọng nói khác lại nói: “Người nhà của cô ấy đều không tin cô ấy, tất cả mọi người nói cô ấy có tội, những chuyện ác độc kia đều là do cô ấy làm! Người phụ nữ như
vậy mà cậu cũng muốn tiếp tục theo đuổi sao, cậu có bị ngu hay không! Người phụ nữ như vậy, không xứng với tình cảm của Tiêu Hoành cậu, sự kiêu ngạo của cậu đâu? Lòng can đảm của cậu đâu? Tôn nghiêm đâu! Cậu Tiêu kiêu ngạo như cậu lại yêu một tội phạm giết người ác độc hãm hại bạn tốt của mình, thật là chuyện cười lớn, ha ha ha...”
“Ngậm miệng! Ngậm miệng! Ngậm miệng!” Bình rượu trong tay Tiêu Hoành “xoảng” một tiếng, nện vào bức tường cách đó không xa, vỡ thành những mảnh thủy tinh đầy đất.
Tiếng bình rượu bể nát, lại là tiếng gõ cửa rầm rầm.
Tiêu Hoành giang hai chân hai tay dựa trên ghế sofa, không thèm động đậy chút nào, tức giận quát: ”Mẹ nó, đừng gõ nữa!”
Nhưng người ngoài cửa vẫn không đi, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.
“Gọi quỷ hả, cút, tôi kêu cút hết đi, không nghe hả, cút!”
Rầm rầm rầm!
“Má!” Tiêu Hoành bị tiếng gõ cửa này phiền đến mức nhảy dựng lên, nhanh chân đi về phía cửa, kéo cửa ra, nhìn cũng không nhìn đã mắng: ”Gõ cái gì... Gõ...”
“Bốp!”
Nói còn chưa dứt lời, một cú đấm to đã đập vào mặt Tiêu Hoành, cú đấm này đánh cực kỳ mạnh, Tiêu Hoành lảo đảo lui lại mấy bước, dưới chân suýt chút nữa đã không thể đứng vững.
Thật vất vả đứng vững, ngẩng đầu một cái, đã thấy Thẩm Tư Cương đứng ngăn ở cửa nhà anh ta như thần giữ cửa.
“Thẩm Tư Cương, anh bị bệnh hả!”
Ánh mắt của anh lạnh lùng, toàn thân tràn ngập khí lạnh, ánh mắt âm u nhìn con sâu rượu đang đứng đối diện, vung nắm đấm một chút, bỗng nhiên, anh vửa cử động lại đấm tiếp một cái:
“Đây chính là cái mà cậu nói với tôi ”bất luận như thế nào cũng không bỏ rơi người phụ nữ kia” sao?”
Lại một cú đập tới: ”Đây chính là cái mà cậu gọi là ”tuyệt đối không thỏa hiệp tuyệt không nhụt chí” sao?”
“Vậy hôm nay cậu đã làm cái gì! Tiêu Hoành, cậu “quyết không từ bỏ người phụ nữ kia”, nhưng chuyện mà cậu làm hôm nay, không chỉ là từ bỏ, mà còn là tổn thương!
Thẩm Tư Cương đánh rất nặng, khi đánh ra, Tiêu Hoành đang chếnh choáng liền tỉnh, liên tục bị đánh ba cú, Tiêu Hoành cũng không phải ăn chay, lại nghe thấy những lời này của Thẩm Tư Cương, con mắt ngay lập tức đỏ bừng, giơ nắm đấm, cũng không khách khí chút nào đánh tới người đối diện:
“Anh có tư cách gì nói tôi!”
“Còn anh thì sao!”
“Những chuyện mà anh làm chẳng phải cũng là tổn thương sao?”
“Thẩm Tư Cương, hôm nay anh đứng ở chỗ này, nếu muốn thay Giản Đường bênh vực kẻ yếu, vậy thì tôi muốn hỏi anh một chút.” Tiêu Hoành trợn mắt nhìn: ”Thẩm Tư Cương, anh có tư cách đó sao!”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương lạnh hơn, bước sang bên cạnh né nắm đấm của Tiêu Hoành.
Hai người đàn ông, bỏ đi vẻ ngoài ưu nhã, dùng tư thế vô cùng dã man đánh nhau.
“Rầm!”
Lại là một tiếng vang thật lớn, Tiêu Hoành bị Thẩm Tư Cương nện đụng vào tường, lại bị quẳng ngồi dưới đất, mấy miếng thủy tinh vỡ xẹt qua da thịt!
Đau đớn đột nhiên xuất hiện này khiến phòng tuyến tâm lý mà Tiêu Hoành vẫn luôn kiềm chế từ bữa tiếc đện tận lúc này, cuối cùng cũng vỡ đê!
Hung hăng ngẩng đầu, giận tới mức đỏ mắt chất vấn ngưởi đàn ông kia:
“Thẩm Tư Cương! Anh đến chỉ trích tôi, anh có tư cách gì chỉ trích tôi!”
“Anh rõ ràng đã biết anh yêu người phụ nữ kia! Thế nhưng tôi hỏi anh, Thẩm Tư Cương, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh dám chính miệng thừa nhận, anh yêu người phụ nữ kia sao!”
“Anh có thể chấp nhận người phụ nữ anh yêu là một người có thủ đoạn đê tiện tâm địa ác độc ra tay tàn nhẫn như thế sao!”
“Tôi hỏi anh, coi như anh thật sự yêu người phụ nữ kia, nhưng anh có thể chấp nhận nổi hay không! Có thể chính miệng thừa nhận không? Anh dám không! Anh có thể không?”
Rốt cuộc, rốt cuộc cũng đã hô to mâu thuẫn đau đớn trong lòng!
Tiêu Hoành thoải mái cười to, nhưng hàng lông mi dài trên mắt lại thấm đẫm nước mắt theo nụ cười đó…
Truyện convert hay :
Cực Phẩm Tới Cửa Con Rể