Tình Yêu Suốt Đời

Chương 128 Dịu Dàng Dưới Vẻ Lạnh Lùng Của Thẩm Tư Cương


trước sau

CHƯƠNG 128: DỊU DÀNG DƯỚI VẺ LẠNH LÙNG CỦA THẨM TƯ CƯƠNG

“Chúng ta đều giống nhau! Chúng ta đều kiêu ngạo, lòng dạ chúng ta đều cao như vậy!”

“Từ nhỏ, chúng ta đã được rất nhiều người tung hô, Thẩm Tư Cương! Kiểu người thanh cao như tôi và anh, làm sao có thể chấp nhận người phụ nữ đầu tiên mà mình yêu lại là loại người bị người khác xem thường, ngay cả chính bản thân mình cũng không thể chịu được chứ!”

“Anh yêu Giản Đường, Thẩm Tư Cương, anh chớ chối, anh là ai chứ, nếu anh không có tình cảm với cô ấy, anh còn lạnh hơn khí hậu Nam Cực, anh sẽ chạy tới nơi này lúc nửa đêm, chỉ vì muốn đánh tôi một trận sao?”

“Thẩm Tư Cương, anh rõ ràng có tình cảm với cô ấy.”

“Nhưng Thẩm Tư Cương, anh có thể chấp nhận nổi sao? Anh dám chính miệng thừa nhận anh yêu cô ấy sao?”

“Anh không thể!”

Tiêu Hoành lại cười ha ha, nheo mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa: ”Thẩm Tư Cương, chuyện mà chính anh cũng không làm được, anh lại dựa vào cái gì bắt tôi phải làm được chứ?”

“Ông đây là cậu chủ của nhà họ Tiêu!”

“Ông đây chỉ cần ngoắc đầu ngón tay, kiểu phụ nữ nào mà ông đây không có được chứ!”

“Ông đây không yêu cô ta, ông đây tuyệt đối không thừa nhận có tình cảm với cô ta!”

“Ha ha ha ha ha...”

Tiếng cười kia tùy tiện, nhưng lại đau đớn đến xé lòng, khóe mắt Tiêu Hoành thấm ướt. Anh ta không ngừng kêu gào: ”Tuyệt đối không có khả năng yêu người phụ nữ kia!”

Yết hầu của Thẩm Tư Cương nhấp nhô: “Tiêu Hoành, sau này tôi không cho phép cậu đến gần cô ấy nữa! Để cô có thêm nụ cười trên mặt, nếu như đây chính là cách mà cậu yêu cô ấy. Như vậy, Thẩm Tư Cương tôi sẽ dùng cách của chính tôi, biểu đạt những lời không có cách nào có thể nói ra được.”

Đúng vậy, bọn họ đều kiêu ngạo, bọn họ đều là rồng trong đám người... Tiêu Hoành nói trúng tất cả, nhưng không đoán được kết cục.

“Ha ha ha...” Tiêu Hoành giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: ”Thẩm Tư Cương, tôi chống mắt lên xem! Xem anh dùng cách của anh như thế nào… Kiểu đàn bà đó! Đưa cho anh! Tôi không có thèm!”

Thẩm Tư Cương quay người rời đi: ”Chỉ mong cậu nói được thì làm được, đừng đến gần cô ấy nữa.”

Tiêu Hoành không quan tâm đến những mảnh thủy tinh rơi đầy đất, đưa tay ấn vào tim, dùng sức hết ép lại ép, chỉ có như thế mới có thể kìm lại đau đớn trống rỗng trong lổng ngực.

Hai giọng nói trong đầu lại bắt đầu đánh nhau.

Một cái nói: Đừng bỏ qua.

Một cái khác lại nói: Cậu làm rất đúng.

Giọng nói ban đầu kia quát ầm lên: “Cậu sẽ hối hận, cậu nhất định sẽ hối hận, Tiêu Hoành!”

Không! Tôi tuyệt đối không hối hận! Tiêu Hoành nắm chặt tay, hung hăng đập xuống đất, lại dính vào rất nhiều miểng thủy tinh, nhưng anh ta lại không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy đau đớn khi trái tim bị xé rách!

Giờ phút này, anh ta tuyệt đối không ngờ được, so với đau đớn của hiện tai, hối hận dài dằng dặc sau này mới là mệt mỏi nhất.

Nhiều năm về sau, Tiêu Hoành nói với Thẩm Tư Cương:

“Chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân, cho nên tôi đáng chết, anh cũng đáng. Tôi vì cô ấy chống lại áp lực của gia tộc, cuối cùng lại thua bởi kiêu ngạo và tự tôn hư vô đáng buồn cười của chính mình, tôi không thua anh, tôi chỉ thua chính tôi. Khi tôi làm tất cả những thứ đó, tôi tưởng rằng tôi đang nỗ lực vì cô ấy, cuối cùng lại chỉ khiến chính tôi cảm động, thật ra chúng ta đều chỉ vì hư vinh mà thôi.”

Sau đó, bởi vì hư vinh, vứt bỏ người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

...

Trời tối người yên, anh lái xe, lao vùn vụt trên cao tốc, trước khi đến công viên trò chơi, anh còn chưa nghĩ rõ chuyện này. Ở công viên trò chơi, ở góc khuất cửa lớn, khi nhìn thấy người phụ nữ kia, anh liền bừng tỉnh nhận ra.

Cô biến mất, lòng anh lo lắng và căng thẳng thế nào, anh không nói, nhưng anh lại biết rõ ràng vô cùng.

Thế là khi bước từng bước trên đường, không ngừng tìm kiếm, thế là, từng cuộc từng cuộc điện thoại gọi đi, hỏi thăm đã có tung tích của cô chưa, khi đó, đã lo lắng đến không có thời gian suy nghĩ, tại sao một người phụ nữ râu ria biến mất, anh
lại sốt ruột đến vậy.

Cô biến mất thì có quan hệ gì với anh chứ... Từ trước đến nay đều lạnh lùng, cần gì phải quan tâm.

Sau đó, trong góc khuất của công viên trò chơi, thấy được người phụ nữ kia... Cô quả nhiên đang ở đây. Mà anh rõ ràng ý thức được, trong một khắc nhìn thấy bóng dáng của cô, toàn bộ sự sốt ruột và căng thẳng trong lòng đều được nhẹ nhàng an ủi.

Anh đi đến trước mặt cô, trọn vẹn nhìn cô suốt mười lăm phút, trong thời gian đó, anh đang suy nghĩ gì, chỉ có mình anh biết.

Xe chậm rãi dừng lại dưới lầu Đông Kinh, người đàn ông trên xe không xuống xe trước, mà là móc ra hộp thuốc lá, đánh bật lửa, tàn thuốc lóe ra ánh sáng màu đỏ thoáng qua trong đêm tối, anh hít một hơi, hít xong một ngụm, dập tắt tàn thuốc, đẩy cửa xuống xe.

Khi đi vào thang máy, lúc cửa mở, hai người bảo vệ trông coi tầng 28 đang muốn chào hỏi anh: ”Bo...”

Ngón trỏ thon dài của anh dựng thẳng lên, liếc nhìn một cái, hai người bảo vệ đã gật gật đầu, im lặng rời khỏi căn phòng này.

Anh đẩy cửa ra, ánh mắt lướt qua giường, hờ hững hỏi: ”Tại sao không ngủ?”

Người phụ nữ dựa vào đầu giường đang cuộn mình ôm gối, đột nhiên nghe được động tĩnh, chậm rãi vặn cổ, tầm mắt của cô chuyển từ ngoài cửa sổ đến trên người anh: ”Không buồn ngủ.”

Ánh mặt lạnh lẽo của người đàn ông lại nhìn về phía quần áo cô đang mặc: ”Trước khi tôi đi, tôi đã nói gì? Thứ nhất, tự mình tắm rửa đi ngủ, thứ hai, tôi giúp cô tắm ngủ cùng cô.” Ánh mắt của anh lại lướt qua quẩn áo trên người cô một lần nữa, một lần nữa rơi vào trên mặt của cô: ”Không tắm rửa thì không được phép bước lên giường của tôi.”

Sau một khắc, người phụ nữ trên giường vén chăn lên ngay trước mặt anh, chậm rãi ngồi vào mép giường, muốn xuống giường.

Mắt phượng của người đàn ông đang đứng ở cửa đột nhiên nhíu lại, anh cũng đứng bất động ở cửa ra vào, ánh mắt lại không rời khỏi người phụ nữ đó, lẳng lặng nhìn cô xuống giường, đi về phía cửa... Đáy lòng có chút cười khẽ, người phụ nữ này thật đúng là kiên cường.

Cô ấy đi về phía cửa, hiển nhiên là đang muốn rời khỏi.

Khi cô đi ngang qua anh, người đàn ông đang đứng bất động đột nhiên đưa tay xách cổ áo của cô, đừng nhìn cô mặc nhiều quần áo, thật ra trên người cô không có bao nhiêu thịt cả, dễ dàng bị anh kéo cổ áo xách tới phòng tắm.

“Tổng giám đốc Thẩm, anh làm gì vậy?” Cô buồn bực, đã nói đêm nay cô không muốn đóng kịch nữa, cũng không muốn đối mặt với anh, càng không muốn quần nhau với anh.

Anh không nói lời nào, đưa tay bắt đầu cởi quần áo của cô.

Anh đột nhiên làm thế, Giản Đường lập tức lo lắng, trên mặt không còn chút máu nào: ”Đi ra. Đừng đụng vào tôi!”

Giản Đường lại đẩy người đàn ông trước mặt ra, lập tức lo lắng đề phòng lui lại, cảnh giác trừng mắt nhìn anh, trong lòng bàn tay đã bắt đầu chảy mồ hôi: ”Tổng giám đốc Thẩm, người nói tôi bẩn không phải là anh sao? Chê tôi bẩn cũng là anh, vậy hành động bây giờ của anh là có ý gì!”

Anh nghe vậy, mí mắt nhẹ nhàng nhướng lên nhìn cô một chút, lười biếng nói:

“Thứ nhất, tự mình tắm rửa ngủ, thứ hai, tôi giúp cô tắm rồi cùng cô ngủ. Nếu cô không đồng ý làm điều thứ nhất, như vậy hiển nhiên là muốn làm điều thứ hai, cô không chịu tắm rồi đi ngủ, còn chờ tôi trễ như vậy rồi mà còn không ngủ, tôi có thể hiểu hành vi này là cô đang lấy lòng tôi, cầu xin tình yêu với tôi không? Nếu cô muốn tôi giúp cô tắm rồi ngủ cùng cô thì không cần phiền toái như vậy, trực tiếp nói cho tôi biết, tôi sẽ thỏa mãn cô.”

... Trong giây lát, Giản Đường rơi vào trạng thái mờ mịt, đến khi phản ứng lại kịp, bên tai có chút đỏ, đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn khó được quát lớn: “Tự tôi tắm mà!” Bốn chữ này, hận không thể mài từ trong miệng ra!

Truyện convert hay : Nhất Hào Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện