CHƯƠNG 154 NẾU CÔ ẤY VÔ TỘI THÌ PHẢI LÀM SAO?
“Tôi làm cái gì còn cần sự đồng ý của cậu từ bao giờ vậy?”
Trán Thẩm Đệ Nhất đầy mồ hôi lạnh, nhưng cậu vẫn nói: “Tôi...Boss, tôi chỉ thấy là việc này đã trôi qua ba năm rồi, hơn nữa nhật ký điện thoại và tin nhắn trong điện thoại của cô Viên Miên đã chứng minh vấn đề đó rồi. Tôi chỉ thấy không cần lãng phí thời gian vì một việc đã được định sẵn rồi thôi.”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương lạnh lùng thâm trầm, con ngươi chim ưng lạnh lẽo nhìn chăm chú vào mặt Thẩm Đệ Nhất: “Hình như cậu không muốn tôi điều tra việc của năm đó?”
Sắc mặt Thẩm Đệ Nhất lập tức trở nên trắng bệnh, cậu không nghĩ nhiều, đầu gối khuỵu xuống đất: “Boss xem xét cho kĩ, tôi không có ý này, tôi chỉ thấy boss thay đổi rồi, không giống ngày trước nữa. Tuy cô Giản có tình có nghĩa với boss, nhưng boss lại vì cô Giản mà trở nên mềm lòng, ông chủ đã dặn dò tôi rất nhiều lần, làm người cầm lái của nhà họ Thẩm, boss không thể mềm lòng giống những người bình thường, điều đó sẽ khiến anh trở nên yếu đi, sẽ trở nên có điểm yếu. Kẻ địch của nhà họ Thẩm quá nhiều, boss phải gánh trách nhiệm quan trọng, không thể vì một người phụ nữ mà trở nên...”
“Đủ rồi!” Thẩm Tư Cương đột nhiên đứng dậy, anh lạnh lùng nhìn Thẩm Đệ Nhất đang quỳ dưới đất không dám đứng lên, sắc lạnh trong mắt dường như có thể kết thành băng!
“Cậu có còn nhớ người thân cận bên cạnh mỗi gia chủ của nhà họ Thẩm được chọn ra thế nào không?” Thẩm Tư Cương chăm chú nhìn Thẩm Đệ Nhất bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi chọn người năm bảy tuổi, trong mười người, người đầu tiên tôi chọn là cậu, cho nên tôi gọi cậu là Thẩm Đệ Nhất. Bắt đầu từ giây phút tôi gọi cậu là Thẩm Đệ Nhất thì chủ nhân cậu trung thành và nghe theo chỉ có một mình tôi mà thôi. Cậu nghe theo quyết định của tôi, cậu chấp hành mệnh lệnh của tôi, việc duy nhất cậu cần làm kể từ khi cậu có tên là Thẩm Đệ Nhất chính là nghe lời, nghe lời của tôi!”
Mồ hôi trên trán Thẩm Đệ Nhất vã ra như tắm, boss rất ít khi nói những lời này với những người như cậu, vì bản thân đã phạm đại kỵ, lúc này trong lòng Thẩm Đệ Nhất hoảng loạn, gương mặt cương nghị của Thẩm Đệ Nhất trắng bệch như quỷ. “Bịch!” Đầu của Thẩm Đệ Nhất đập xuống đất phát ra một âm thanh chát chúa. Tô Mịch ở bên cạnh cũng căng thẳng đến mức rụt vai lại, không dám hít thở.
Cô muốn nói đỡ nhưng lại không dám nhiều chuyện.
Hơn nữa Thẩm Đệ Nhất lại phạm đại kỵ.
Một tớ không thể thờ hai chủ!
Cho dù người kia là ông ruột của boss thì cũng không được vượt quá giới hạn!
Ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Thẩm Đệ Nhất của Thẩm Tư Cương cuối cùng cũng có chút dịu đi, anh xua tay nói: “Được rồi, cậu lấy công chuộc tội bằng cách đi điều tra xem việc ba năm trước có phải có uẩn khúc gì không.”
Thẩm Đệ Nhất liên tục cảm ơn sau đó đi ra khỏi văn phòng của Tô Mịch. Giây phút cửa đóng lại sắc mặt Thẩm Đệ Nhất bỗng trở nên phức tạp. Boss tha cho cậu chứng tỏ anh đã có chút tình người, nhưng Thẩm Đệ Nhất không vui vì điều đó chút nào.
Boss đã có tình người hơn, boss thân là người chèo chống cả gia tộc lại có tình người mà kẻ bình thường mới có... Nếu là trước đây, sao Boss bỏ qua cho cậu dễ dàng được?
Đối với Thẩm Đệ Nhất, boss có thêm tình người, có nghĩa là thủy tinh đã có vết nứt, người cầm lái hoàn hảo của nhà họ Thẩm đã xuất hiện sơ hở.
Tô Mịch vẫn còn trong văn phòng, “Tổng giám đốc Thẩm, có việc này tôi luôn không hiểu.”
“Cô nói đi.”
“Về việc của ba năm trước, tại sao trước đây anh không điều tra mà bây giờ lại muốn điều tra?”
Mười ngón tay của Thẩm Tư Cương đan vào nhau, thân hình anh đổ về phía bàn làm việc,ngón tay anh khẽ cử động... Tại sao anh đột nhiên lại có suy nghĩ muốn điều tra việc của ba năm trước?
Vì Tiêu Hoành, bởi vì khi ở trước mặt Tiêu Hoành, kẻ phạm nhân giết người trong mắt Thẩm Tư Cương anh, người giết hại bạn bè vì lợi ích, sau khi bị Tiêu Hoành nhục mạ, lại vẫn đi tới trước mặt Tiêu Hoành, muốn san bằng sự chán ghét của Tiêu Hoành trước khi rời đi.
Anh bất giác tự hỏi, người như vậy thật sự sẽ
giết người vì tư lợi sao?
Ánh mắt Tô Mịch lạnh đi: “Con bé ra tù cũng sắp một năm rồi, tại sao thời gian dài như vậy anh lại không điều tra?”
“Tiểu Đường đã nhấn mạnh không chỉ một lần, ba năm trước, anh không muốn điều tra nỗi oan của con bé, ba năm trong tù và trong một năm nó ra tù anh cũng có thể điều tra, nhưng vì sao anh luôn không làm, mãi cho đến hôm nay anh mới muốn điều tra?”
Đây là lý lẽ gì vậy?
“Tổng giám đốc Thẩm, trước đây anh không điều tra là vì anh không quan tâm, vậy bây giờ anh lại đột nhiên muốn điều tra việc này có nghĩa là gì? Xưa nay anh luôn bình tĩnh lạnh lùng, anh sẽ điều tra chứng tỏ anh đã nhận ra việc này có sơ hở. Nhưng giết người không phải việc nhỏ, nếu anh phát hiện chuyện này có sơ hở chắc chắn không phải không phải ngày một ngày hai, nhất định là anh phát hiện ra ít nhất hai ba tháng rồi.”
Tô Mịch nắm chặt nắm tay, ban đầu cô không muốn nói nhiều như vậy nhưng không biết từ lúc nào cô lại nhớ đến những nỗi khổ cô ngốc kia phải chịu.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Tô Mịch kích động đến mức có chút không bình thường, dường như không phải để đòi lại công bằng cho Giản Đông mà là vì chính bản thân cô: “Anh đã phát hiện ra việc này không bình thường, vậy tại sao anh cứ chần chừ đến hôm nay mới điều tra! Anh phải biết, một người phụ nữ phải gánh tội danh độc ác này, thêm một giây thôi cũng khiến cơ thể tâm hồn cô ấy càng thêm mệt mỏi, thêm một giây thôi cũng sẽ thay đổi rất nhiều rất nhiều việc không?”
Tô Mịch chất vấn Thẩm Tư Cương, giọng cô càng lúc càng cao, cao đến mức bản thân cô cũng không ý thức được, cô chỉ thấy trong lòng vui vẻ và dễ chịu cực độ!
Cô giải phóng tất cả ấm ức, không tình nguyện , bất lực, nghi vấn, trách móc trong bao nhiêu năm qua ra ngoài!
Giải phóng tất cả!
Gương mặt trước mặt Tô Mịch dường như đã lặp lại gương mặt người đó nhiều năm trước đây!
Nhưng khi sự kích động tan đi thì đường nét của gương mặt này càng trở nên rõ ràng, sắc mặt cua Tô Mịch trong chốc lát bình thường trở lại. “Tổng giám đốc Thẩm... tôi xin lỗi, anh trách phạt tôi đi, tôi nhận phạt!”
Người đàn ông ngồi trên ghế tự không nói gì, thân hình cao gầy đứng dậy không chút do dự: “Cô nói rất hay.” Người đàn ông đi về phía cửa với gương mặt không chút cảm xúc nào.
Tô Mịch nói không sai, anh đã nhận ra việc này có lẽ có ẩn tình từ lâu, nhưng tại sao anh lại không điều tra?
Hỏi hay lắm!
Tại sao anh không điều tra?
Trước đây là không thèm điều tra vì bằng chứng đều bày ra trước mắt, bởi vì anh không quan tâm. Lúc còn sống, Hạ Viên Miên là người phụ nữ mà Thẩm Tu Cân suy xét để lấy làm vợ. Người chết rồi, ngay cả mối quan hệ này cũng không còn nữa, chết rồi thì không còn giá trị nào, không quan trọng với anh nữa.
Còn về Giản Đường, lúc đó anh chưa từng quan tâm.
Đừng nói là bị ngồi tù oan ba năm, cho dù là chết oan ba năm cũng có liên quan gì đến anh?
Sau đó thì... sau đó thì sao nhỉ?
Thẩm Tư Cương cười khổ, “Không dám điều tra...” Anh khẽ thở dài rồi đi ra khỏi Đông Kinh, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thăm thẳm, ngay cả một ngôi sao cũng không có.
Tại sao bây giờ anh lại muốn điều tra?
Tại sao nhỉ? Bởi vì khi đối diện với Tiêu Hoành, người con gái đó cũng có thể không thay đổi bản tính của mình của mình, chỉ nói một câu: “Xin anh đừng vì một con điếm thấp hèn, vô liêm sỉ, ai ai cũng có thể khinh thường mà khiến mình trở nên xấu xí”, cô như vậy, anh còn có thể để mặc cho cô bị người đời coi khinh chửi rủa?
Nhưng nếu sự thật điều tra ra...
Nếu cô vô tội anh phải đối diện với cô thể nào, lấy cái gì để chuộc tội với cô đây?
Truyện convert hay :
Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!