CHƯƠNG 155 BẨN THỈU QUÁ RỒI.
“Cậu đang làm gì ở đây?” Trong một căn phòng trong căn nhà của nhà họ Thẩm, Thẩm Đệ Nhất đang lục lọi hết các rương tủ. Tay quan gia Hạ cầm một cái khay đứng ở trước cửa lạnh lùng nhìn Thẩm Đệ Nhất một lúc rồi mới lên tiếng.
Thẩm Đệ Nhất khẽ giật mình vì giọng nói đột ngột đó nhưng một giây sau cậu đã quay đầu nhìn về phía đó: “À, là ông à.”
Quản gia Hạ cau mày di chuyển ánh mắt lên cuốn sổ trong tay của Thẩm Đệ Nhất: “Tay cậu cầm cái gì thế?”
“À, ông nói cái này à, chẳng phải là sổ ghi chú trên lớp của cô Viên Miên sao?”
“Cậu lấy cái đó làm gì?”
“Đương nhiên là...” Thẩm Đệ Nhất đang muốn giải thích thì có người gọi cậu: “Thẩm Đệ Nhất nhanh lên, các anh em đợi anh có việc.” Thẩm Đệ Nhất ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Đệ Nhị đang đi về phía quản gia Hạ.
Thẩm Đệ Nhất không ngốc, các anh em không có hẹn với cậu, làm gì có việc gì chứ? Thẩm Đệ Nhị chỉ cố ý làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa cậu và quản gia Hạ thôi. Nghĩ một lúc là hiểu ngay. “Ừ.” Thẩm Đệ Nhất đáp lại: “Quản gia Hạ, tôi còn có việc, nói chuyện với ông sau.”
Gương mặt già nua nghiêm túc cứng nhắc mấy chục năm như một của quản gia Hạ xuất hiện nét suy nghĩ, con ngươi ảm đạm của ông khẽ chuyển động: “Sổ ghi chú trên lớp của Viên Miên... Cậu ta cần cái này làm gì vậy?”
Quản giạ Hạ quay người bước đi với sự hoài nghi trong lòng, ông không đuổi theo Thẩm Đệ Nhất hỏi cho rõ mà nhanh chóng bước vào phòng ngủ thuộc về mình.
Sau khi vào phòng của mình ông liền khóa cửa lại, ông khép chặt ấn đường lại rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho số điện thoại đã lâu lắm rồi ông hỏi gọi.
Đầu bên kia điện thoại chuyền đến một giọng uể oải chế giễu: “Ồ, tôi còn tưởng là điện thoại của ai, quản gia Hạ tìm tôi có việc gì?” Rõ ràng chủ nhân của giọng nói bên kia điện thoại khinh thường quản gia Hạ.
Ấn đường của quản giạ Hạ nhíu chặt lại, ông không quan tâm đến vẻ khinh thường trong giọng nói uể oải của người ở đầu dây bên kia điện thoại mà vội vàng nói: “Vừa rồi Thẩm Đệ Nhất vào trong phòng tạp vụ lấy đi sổ ghi chép trong lớp của Viên Miên, quá không bình thường, ông phải để ý giúp tôi xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.”
“Ha ha lão Hạ, ông biết rõ Thẩm Đệ Nhất là người của cậu ta, một vệ sĩ như Thẩm Đệ Nhất sẽ không vô cớ đến tìm sổ ghi chép trong lớp đâu, khả năng duy nhất khiến Thẩm Đệ Nhất làm như vậy đó là chủ nhân của Thẩm Đệ Nhất đã dặn dò Thẩm Đệ Nhất làm nhiệm vụ mới gì đó.”
Lúc này, sự phẫn nộ không thể kiểm soát đã xuất hiện trên gương mặt già nua của quản gia Hạ. Ông cố nén cơn giận, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Viên Miên đã chết rồi!”
Viên Miên đã chết rồi, cứ để cát bụi quay về với cát bụi đi!
Lại còn lục lọi sổ ghi chép trong lớp năm đó làm gì!
“Được rồi lão Hạ, tôi để ý giúp ông, xem chủ nhân của ông rốt cuộc muốn làm cái gì?” Đang nói thì người ở đầu bên kia đột nhiên khẽ cười: “Nhưng tôi nói này lão Hạ, ông làm vậy có tính làm phản bội chủ nhân không?”
Làm gì có người làm nào lại theo dõi điều tra chủ nhân của mình?
Mặt quản gia Hạ tối lại, ông nói thô lỗ: “Ông tự mà lo cho việc của mình đi. Lục Mạnh Sơn, tôi nói cho ông biết, kẻ tám lạng người nửa cân thôi, không ai sạch sẽ hơn ai đâu. Mục đích của ông không đơn giản, còn tôi chỉ vì đứa con gái qua đời sớm của tôi.”
Lục Mạnh Sơn cười không thành tiếng ở đầu dây bên kia điện thoại, ông cũng không biết mình đang cười cái gì, nhưng ở sâu trong đáy mắt rõ ràng ông coi thường và và khinh bỉ quản gia Hạ. Nói thì hay lắm, vì đứa con gái mất sớm. Những việc đằng sau có việc nào không đáng sợ gấp nhiều lần so với tội của đứa con gái bảo bối đó?
Nhưng việc này ông cũng không quan tâm.
Người đáng thương trong thiên hạ nhiều lắm, lẽ nào ông phải đồng cảm đến mức đưa tay ra giúp đỡ từng người một?
Muốn trách cũng chỉ có thể trách cô gái họ Giản đó đen đủi, sao lại quen biết với đứa con gái đó!
“Lão Hạ, ông cũng đừng nói khích tôi, có lợi thì tôi làm, không có lợi thì thôi.”
Quản gia Hạ cười híp mắt, ông đã yên tâm vì có được lời bảo đảm của Lục Mạnh Sơn nhưng vẫn muốn giãi bày: “Ông hãy thông cảm cho tâm trạng đau khổ của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Mạnh Sơn, ông nên thông cảm cho tâm trạng của người cha mất đi con gái, mất đi người và vật rất quan trọng của bản thân.... Mạnh Sơn, ông không nên mang họ Lục, ông vốn nên rực rỡ chói mắt...”
“Câm mồm!” Lục Mạnh Sơn nghiến răng nghiến lợi ở đầu dâu bên kia: “Lão Hạ, ông nghĩ ông là ai? Ông tưởng ông là chó nhà hộ Thẩm nuôi thì có thể chỉ tay chỉ chân với tôi sao?”
Tôi họ gì liên quan gì đến ông!
Tôi mang họ gì thì vẫn rực rỡ chói mắt!
“Cộp!”
Điện thoại trong tay Lục Mạnh Sơn nặng nề úp ở trên bàn, đôi mắt ông mang vẻ âm u.
Nhìn thế nào thì gương mặt đó cũng quen quen, trên bàn làm việc của ông có một khung tranh úp ngược, Lục Mạnh Sơn lấy cái khung tranh ra, hình ảnh trong khung tranh liền đập vào mắt!
“Thẩm Tư Cương!” Ông nghiến răng nghiến lợi, dường như sự oán hận muốn tràn ra khỏi hốc mắt ra. Một tiếng “rầm” nặng nề vang lên, nắm tay đập vào cây trinh nam trên bàn làm việc, sắc mặt Sắc mặt của Lục Mạnh Sơn ngày càng âm u, ông rít ra ba chứ: “Hãy đợi đấy!”
Lục Mạnh Sơn đứng dậy, dáng người của ông cực cao, còn cao hơn Thẩm Tư Cương, ông vơ lấy chìa khóa ở trên bàn rồi ra khỏi cửa nhanh như chớp.
Ở nơi khác, Thẩm Đệ Nhất và Thẩm Đệ Nhị đi song song với nhau: “Vừa rồi sao em lại xuất hiện ở đó?”
Thẩm Đệ Nhất hỏi Thẩm Đệ Nhị nhưng thực tế cậu không thật sự đang hỏi tại sao Thẩm Đệ Nhị lại đột nhiên xuất ở đó, điều cậu thật sự muốn hỏi đó là: Tại sao em lại ngăn anh nói sự thật cho quản gia Hạ.
“Anh cả.” Thẩm Đệ Nhị dừng bước, dứt khoát nhìn thẳng vào Thẩm Đệ Nhất, “Anh không biết thật hay giải vờ không biết? Boss đã bảo anh điều tra việc của ba năm trước vậy thì chắc chắn có liên
quan đến Hạ Viên Miên, quản gia Hạ là bố của cô ấy, khó có thể tránh khỏi liên quan. Vừa rồi nếu không phải em ngắt lời của anh, anh cả...” Gương mặt cương nghị của Thẩm Đệ Nhị trở nên nghiêm túc, Thẩm Đệ Nhị nhìn chăm chú vào Thẩm Đệ Nhất đang ở trước mắt: “Vừa rồi anh đã sai càng thêm sai, nói ý của boss cho quản gia Hạ rồi phải không?”
Sắc mặt Thẩm Đệ Nhất đột nhiên thay đổi, cậu cố ra vẻ cứng rắn, nói: “Em nói bừa gì vậy! Sao anh lại có thể cố ý nói với quản gia hạ việc boss bảo anh điều tra lại vụ án của ba năm trước được?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Thẩm Đệ Nhất đột nhiên có sự thay đổi lớn, máu đã dồn hết lên mặt Thẩm Đệ Nhất rồi! Thẩm Đệ Nhất không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Đệ Nhị, gương mặt của Thẩm Đệ Nhị tỏ rõ nét “quả nhiên là vậy”!
Thẩm Đệ Nhất cắn chặt răng: “Em bẫy anh?”
“Anh cả, nếu anh thật sự vì sơ suất, không hiểu rõ mối quan hệ xung đột của quản gia Hạ với việc này mà lỡ miệng nói ra, sao em có thể bẫy để anh nói thật ra chỉ với một câu nói được? Anh vừa nói cái gì? Nói là sao anh có thể cố ý nói việc boss bảo anh điều tra lại vụ án ba năm trước với quản gia Hạ? Anh cũng biết việc này không nên để quản gia Hạ biết mà? Anh cả, em biết việc cô Viên Miên qua đời năm đó làm anh rất khó chịu. Nhưng anh cả, cho dù cô Viên Miên còn sống thì anh với cô ấy cũng không thể đâu!”
Sắc mặt Thẩm Đệ Nhất trắng bệch: “Câm miệng! Xưa nay anh chưa từng ham muốn có được cô Viên Miên! Em đừng nói bừa nữa!”
“Anh cả, anh nói anh không có, vậy tại sao anh lại nhắm vào cô Giản hết lần này đến lần khác?”
Gương mặt Thẩm Đệ Nhất lộ vẻ đáng sợ: “Chẳng qua là anh không nhìn được người phụ nữ đó dựa vào thân phận của mình làm xằng làm bậy, lấy đi tính mạng của người khác, thế giới này người tốt không sống lâu, kẻ xấu lại sống rất lâu!”
“Đủ rồi anh cả! Boss bảo anh đi điều tra việc năm đó, chứng tỏ boss cho rằng việc năm đó có ẩn tình, bây giờ anh định tội cho cô Giản, có phải là quá đáng lắm không?” Thẩm Đệ Nhị nhìn Thẩm Thất với vẻ đau lòng.
“Anh cả, việc ngày hôm nay em sẽ không nói ra, nhưng anh bắt buộc phải ngưng phiến diện lại, điều tra việc năm đó một cách nghiêm túc!”
Thẩm Đệ Nhất nhìn Thẩm Đệ Nhị với vẻ mong mỏi: “Anh không bỉ ổi như vậy! Việc boss dặn dò anh sẽ làm nghiêm túc! Còn việc có thể tra được bao nhiêu thì anh không biết. Ba năm trôi qua rồi, việc năm đó không dễ điều tra, đám côn đồ đó không thấy tăm hơi đâu, chỉ có Giản Đường là người biết mọi chuyện, nơi duy nhất có thể lấy được manh mối, có lẽ các bạn học của cô Viên Miên, hẳn là họ sẽ biết được ít nhiều.”
Thẩm Đệ Nhất gọi điện hẹn gặp cho từng người theo sổ ghi chép thông tin trong lớp.
Trong một quán cà phê, bốn cô gái ngồi ở bên một bàn, cùng bàn đó còn có một người con trai mặc đồ tây, người con trai đó chính là Thẩm Đệ Nhất.
“Mọi người nghĩ lại xem năm đó có việc gì đặc biệt mà Hạ Viên Miên chưa nói không?”
Bốn cô gái đó buồn rầu nói: “Không có, chúng tôi thật sự không nhớ nữa.”
Bàn của họ dựa vào cửa sổ, đó là gian phòng nhỏ, không ai biết có một người đàn ông chân dài tay dài nho nhã nghịch cốc cà phê trong tay ở gian bên cạnh đang thời ơ nghe cuộc đối thoại ở phòng bên kia.
Thẩm Đệ Nhất nhấp môi rồi đứng dậy: “Thế này đi, các cô về suy nghĩ lại, nếu nghĩ ra được điều gì có thể gọi đến số điện thoại này.” Thẩm Đệ Nhất đẩy mấy cái danh thiếp về phía bốn cô gái: “Tôi đi trước đây, tôi đã thanh toán rồi, các cô cứ uống thong thả.”
Thẩm Đệ Nhất đi ngang qua lối vào phòng bên cạnh, nhưng cậu không nhìn thấy người bên trong.
Lục Mạnh Sơn cắn môi, miệng ông nặn ra nụ cười mỉa mai, Thẩm Tư Cương việc gì phải như vậy?
Nếu đã rung động tại sao năm đó lại nham hiểm độc ác đến thế?
Lục Mạnh Sơn là ai? Là một thủ lĩnh đầu cơ thông minh, chỉ cần nghe được một chút liền có thể đoán ra cả đống việc, ví dụ như thông qua hành động của Thẩm Đệ Nhất, ông có thể đoán ra Thẩm Tư Cương đã có tình cảm với Giản Đường.
“Ban đầu tôi còn tưởng “cô gái ngoan ngoãn” với gương mặt thiên thần tâm địa xấu xa kia là điểm yếu của cậu nhưng thì ra tôi sai rồi. Thảo nào khi “cô gái ngoan ngoãn đó” chết vì bị làm nhục cậu lại tỏ ra thờ ơ. Thì ra là tôi sai rồi.” Lục Mạnh Sơn khẽ diễu cợt:”Cũng tốt, cũng tốt.”
Sau đó Lục Mạnh Sơn lấy điện thoại ra: “Tra ra rồi, e rằng chủ nhân nhà ông có tình cảm với kẻ thù giết con gái của ông rồi.”
Lời chưa nói hết thì đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh của đồ vặt đập xuống đất.
Đầu dây bên kia điện thoại, tay của quản gia Hạ mềm ra, ông không cầm chắc điện thoại làm nó rơi xuống đất, con ngươi mở to ra, hô hấp trở nên hỗn loạn, ông khom lưng xuống nhặt điện thoại từ dưới đất lên: “Thẩm Đệ Nhất đang điều tra việc năm đó?”
Câu này của quản gia Hạ là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.
“Ừ.” Lục Mạnh Sơn không khỏi cười trên nỗi đau của người khác: “Có thể điều tra được hay không, tôi không biết. Nhưng đã muốn điều tra việc năm đó thì không thể không điều tra việc trong ba năm này. Lão Hạ, ông phải nắm bắt thời gian lau sạch bông cúc già kia của ông đi.”
Nói xong Lục Mạnh Sơn liền ngắt điện thoại.
Việc trong ba năm này, vậy thì phải điều tra việc ở trong ngục rồi.
Những việc trong đó thật bẩn thỉu.
Quản gia Hạ vội vàng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Ông rất rõ, lúc này ông phải tranh thủ từng phút từng giây.
Còn điều quản gia Hạ dựa vào lúc này chẳng qua là tình nghĩa chăm sóc Thẩm Tư Cương mấy chục năm chưa từng thay đổi, là sự tin tưởng Thẩm Tư Cương với ông.
Một khi sự tin tưởng này bị phá vỡ, quản gia Hạ không dám tưởng tượng sẽ xảy ra việc gì.
Truyện convert hay :
Siêu Tuyệt Manh Ba