Giang Mạt thật sự muốn hắn chảy nhiều máu, mặc kệ không ăn nổi, gọi một đống lớn, Dịch Lăng Trầm vừa bất đắc dĩ cười, vừa mặc kệ cô. Giang Mạt thấy đủ rồi, hỏi tiếp: "Bạch tiểu thư muốn uống gì?"
Bạch Dĩ Vi câu nệ, "Tôi sao cũng được."
Dịch Lăng Trầm để thực đơn trước mặt cô, "Muốn uống cái gì cứ việc gọi, khách khí cái gì."
Bạch Dĩ Vi không cự tuyệt được, tùy tiện gọi ly nước ép, Dịch Lăng Trầm nói: "Tôi giống cô ấy."
"Từ từ." Giang Mạt hỏi người phục vụ, "Trong đó có cà rốt phải không?"
"Đúng vậy, nước ép đều dùng rau quả mới để ép."
Dịch Lăng Trầm ngẩn người, Giang Mạt dỗi nói: "Anh quên mình dị ứng cà rốt sao? Nếu uống, chắc phải đi bệnh viện liền đó."
Bạch Dĩ Vi lập tức hoảng loạn, "Xin lỗi Dịch tổng, tôi, tôi không biết...."
"Anh không nói với em." Dịch Lăng Trầm không thèm để ý, "Kỳ thật cũng không sao, nặng quá thì chỉ nổi tí sởi thôi."
Nhưng mà không an ủi được cô.
Lục Cảnh tâm tình phức tạp, Giang Mạt và Dịch Lăng Trầm hiểu biết nhau nhiều năm, căn bản không so sánh được với những người một sớm một chiều.
Ngay sau đó hắn nghe Giang Mạt nói một câu: "Một ly nước trắng, nhất định phải dùng ly pha lê sạch."
Nước trắng đương nhiên là gọi cho hắn, hắn không thích đồ uống, cũng không thích rượu, nhìn thấy Giang Mạt cười mỉm với hắn, không biết tại sao, những buồn bực trong lòng đã tan hơn phân nửa.
Một bữa cơm ăn cũng coi như vui vẻ, phần lớn đều là Giang Mạt và Dịch Lăng Trầm nói chuyện, Lục Cảnh ăn rất ít, còn Bạch Dĩ Vi cúi đầu an tĩnh như gà.
Cho đến khi bưng cua thu lên, Giang Mạt nhìn Dịch Lăng Trầm, hắn đành cúi đầu nhận mệnh lột cua, cẩn thận lấy thịt cua ra đặt trên mâm, tinh tế cạo sạch gạch cua.
Giang Mạt thích ăn cua, nhưng không ăn gạch cua, lại lười lột cua, vốn dĩ là Dịch Lăng Trầm tới xin tội cô, chọn một đĩa cua đặt trước mặt cô, cười lấy lòng nói: "Nguôi giận chưa?"
"Tạm đi."
Dịch Lăng Trầm oán giận: "Nhiều năm rồi mà khẩu vị vẫn bắt bẻ như vậy, không có anh ở đây, lúc em muốn ăn cua thì phải làm sao?"
Giang Mạt nếm một ngụm, híp mắt, "Vậy thì không ăn."
Bạch Dĩ Vi cảm thấy mình ngồi ở đây, giống như làm phông nền, cảm giác không hợp nhau ngày càng cường liệt.
Cô trộm liếc mắt vị Giang tiểu thư, đúng là một mỹ nhân tinh xảo, ưu nhã, cao quý, làm nũng tùy hứng cũng đáng yêu như vậy, lại là thanh mai trúc mã với Dịch Lăng Trầm, tình cảm hơn hai mươi năm....
Vốn dĩ có Dịch Lăng Trầm bên cạnh, có thể cho cô một ít an ủi, nhưng bây giờ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Giang tiểu thư, căn bản không rảnh bận tâm mình.
Bạch Dĩ Vi cắn môi, ủy khuất.
Cô đã nói mà, theo đuổi cô gì chứ, chỉ là đùa giỡn, bọn họ không phải người cùng một đường.
Giang Mạt chú ý tới sắc mặt Bạch Dĩ Vi, cong môi. Nói thật, nữ chủ tiểu bạch hoa không làm gì sai, ai kêu mục tiêu nhiệm vụ là nam chủ chứ, cô chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.
Kết thúc một bữa cơm, Bạch Dĩ Vi gấp gáp muốn đi, bầu không khí áp lực này cô chịu đủ rồi, Dịch Lăng Trầm muốn đưa cô, bị Bạch Dĩ Vi cự tuyệt: "Tôi tự gọi xe về là được, không phiền Dịch tổng, Dịch tổng đưa Giang tiểu thư đi."
Cô vẫn chưa biết lời nói của mình chua cỡ nào.
Dịch Lăng Trầm bật cười: "Cô ấy có A Cảnh, anh không làm điều thừa." Nói tới đây hắn đột nhiên ý thức được điều gì, "Em ghen tị?"
Bạch Dĩ Vi không nói một lời, Dịch Lăng Trầm vội vàng giải thích, "Mạt Mạt giống như em gái anh, bọn anh cùng nhau lớn lên, nếu anh muốn thì đã sớm ở bên nhau rồi, chỉ là ba mẹ của anh đặc biệt thích cô ấy, cứ ép hai đứa thành đôi...."
Bạch Dĩ Vi lầu bầu