Cơ hội Giang Mạt đợi vẫn chưa tới, tiểu cữu cữu thân ái của nàng đã bắt đầu gây chuyện. Lương Vương Tiêu Minh Vũ hiến hai nam sủng cho nữ đế, nữ đế cực kỳ thích, ngày ngày sủng hạnh, triều cũng không lên, tưởng rằng tình huống như vậy chỉ là tạm thời, nhưng mà chờ đến đầu xuân năm sau vẫn không thay đổi.
Ngôn quan ngự sử trong triều ngày ngày thượng tấu, quỳ trước Dưỡng Tâm Điện, nữ đế cũng chẳng quan tâm.
Năm đó chuyện giết con đoạt vị bà còn làm được, sao lại sợ vài câu nói buộc tội của ngôn quan?
Giang Mạt cũng từng tượng trưng tiến cung khuyên can, đáng tiếc không gặp nữ đế, nàng không quản nữa.
Nàng tới thế giới này chủ yếu là vì thu thập tình yêu, không phải là vì thay đổi lịch sử, nếu sau này nữ đế không hoa mắt ù tai, vậy thì tại sao lại có cơ hội cho Giang Nghiêu tạo phản.
Trong triều chuyện lớn lớn bé bé đều giao cho Lương Vương định đoạt, trừ bỏ không có danh hào thiết thực, bây giờ Tiêu Minh Vũ không khác gì Nhiếp Chính Vương, thủ đoạn ngoan tuyệt, thái độ cường ngạnh, ý nghĩa chân chính là quyền thế ngập trời.
Cùng lúc đó, cơ hội Giang Mạt gặp mặt hắn ngày càng ít.
Bùi Dương và Giang Nghiêu đều rất thuận lợi, nhưng vị tiểu cữu cữu này, thực sự hơi khó khăn, muốn Tiêu Minh Vũ thích nàng, tóm lại là cần thời gian ở chung, hơn nữa tốt nhất không phải là dùng thân phận cữu cữu.
Giang Mạt nghĩ đến thuật biến thân lúc trước rút thăm trúng thưởng, đặc quyền này có thể dùng với bất kì ai, khuyết điểm chính là không biến trước được, biến thành thứ gì là do tùy cơ, không khống chế được, nhưng mà chỗ tốt chính là không hạn chế số lần, có thể biến vừa lòng thì thôi.
Đương nhiên, nàng không thể biến thân, vậy chỉ có thể biến Tiêu Minh Vũ.
Sau lễ cập kê của Giang Mạt chính là xuân thú, lúc trước nữ đế sẽ tượng trưng mà tham dự, mà lần này lại là Tiêu Minh Vũ.
Tiêu Minh Vũ bây giờ, mặt như quan ngọc, lịch duyệt lắng đọng giữa mày, che giấu tất cả mũi nhọn, khí chất càng thêm thành thục ổn trọng, khí thế thượng vị giả đặt ở đó, không giận tự uy.
Nhưng mà Giang Mạt không sợ hắn chút nào, cười hì hì chạy đến thỉnh an hắn.
Tiêu Minh Vũ bị bộ dạng vô tâm vô phổi của nàng chọc cười, duỗi tay xoa tóc nàng.
Tất cả mọi người sợ hắn, chỉ có tiểu nha đầu này, từ nhỏ đến lớn trước sau như một.
Giá trị tình yêu tăng 5, đôi mắt Giang Mạt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn: "Tiểu cữu cữu sắp bị chính sự triều đình bao phủ rồi, lễ cập kê của Chiêu Minh cũng không tham gia, vất vả lắm mới ra ngoài hoạt động gân cốt, lát nữa chúng ta cùng đi săn đi!"
Tiêu Minh Vũ không tính toán đi, nhưng mà thấy nàng hứng thú bừng bừng, có vài phần hứng thú, "Hoạt động của người trẻ tuổi các ngươi bổn vương không tham dự, lát nữa bổn vương đi bãi săn phía tây săn thú."
Khi nói chuyện, Bùi Dương và Giang