Tiêu Minh Vũ khiếp sợ phát hiện, mình biến thành một con thỏ. Hắn vẫn luôn cho rằng chuyện kỳ ảo như vậy chỉ xuất hiện trong thoại bản, nhưng mà bây giờ lại thật sự xảy ra trên người mình.
Chỉ mới vừa nãy, suýt chút nữa hắn đã trở thành đồ ăn của hồ li!
Tiêu Minh Vũ tưởng mình xuất hiện ảo giác, nhưng thiếu nữ nhéo lỗ tai hắn, cảm giác mang đến rất chân thật.
"Tại sao không động đậy? Ngốc thật sao?"
Giang Mạt rất có hứng thú giơ hắn lên, trong lòng cười sắp điên rồi.
Tiểu cữu cữu không ai bì nổi của nàng khẳng định nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày mình sẽ biến thành một con vật trắng muốt vô hại, mặc nàng vo tròn bóp dẹp.
"Ngốc thì ngốc, dù sao nấu chín thì cũng vậy." Giang Mạt cười tủm tỉm nói: "Quyết định vậy đi, đêm nay ăn thịt thỏ cay!"
Tiêu Minh Vũ: "..."
Con thỏ đang an an phận phận bỗng nhiên giãy dụa kịch liệt, hai đùi liều mạng phịch, muốn chạy thoát khỏi tay nàng.
Nghịch nữ! Bổn vương là cữu cữu của ngươi!
"Kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ!"
Tiếng nói bên miệng biến thành kỉ kỉ, Tiêu Minh Vũ cứng đờ cả người, đôi mắt đỏ trợn tròn, không thể tin được giọng nói đó là do mình phát ra.
Con thỏ ngốc bỗng nhiên giống như mất hết khí lực, rũ tứ chi không nhúc nhích.
Hình như hắn thật sự biến thành một con súc sinh, ngay cả lời nói cũng không nói được, không ai tin tưởng hắn là Lương Vương cao cao tại thượng.
Bùi Dương đã tìm tới, Giang Mạt bỏ con thỏ vào một cái sọt nhỏ, nhặt con bạch hồ còn nửa cái mạng lên cho hắn, "Hồ ly này có bộ lông rất hiếm thấy, lát nữa chàng tìm người băng bó cho nó rồi mang về cho Anh Anh, nuôi làm sủng vật.
Bùi Dương lần đầu tiên nhìn thấy hồ ly có bộ lông xinh đẹp như vậy, ngay cả hắn cũng thích, đừng nói chi là muội muội hắn.
"Tiểu Anh sẽ vui lắm... Sao nàng không giữ lại cho mình?"
Giang Mạt nhắc cái sọt nhỏ lên, "Nuôi hồ ly rất phiền toái, ta nhặt được một con thỏ rất ngốc, chính là kiểu sẽ tự đâm đầu vào cây vậy đó, nuôi nó hẳn là sẽ thuận tiện hơn."
Tiêu Minh Vũ: "..."
Sau khi xuân thú kết thúc, mọi người thắng lợi trở về, nhưng người Lương Vương phủ sắp điên rồi.
Không thấy Lương Vương điện hạ, ở bãi săn tìm được ngựa và cung tiễn của hắn, dù sao cũng không tìm được hắn.
Vũ Lâm vệ trong cung, quân Bùi gia ngoài thành sôi nổi xuất động, tìm kiếm ở bãi săn.
Không thu hoạch được gì.
Không ai biết Lương Vương đi đâu.
Nhưng mà trên thực tế, lúc này Lương Vương điện hạ đang ở phủ công chúa, cuộn trong ổ nhỏ dùng tế cẩm phô thành, được cháu ngoại gái đút cà rốt.
Tiêu Minh Vũ bực mình xoay người, không trả lời nàng.
Theo Chiêu Minh về chỉ là do bất đắc dĩ, bộ dáng bây giờ của hắn, ở lại bãi săn không trở thành con mồi của người khác, thì chính là trở thành đồ ăn cho những động vật khác, người Lương Vương phủ sẽ không nhận ra hắn, thậm chí sẽ lột da ăn luôn, nghĩ tới nghĩ lui theo Chiêu Minh về là thích hợp nhất.
Nhưng dù hắn nghèo túng, cũng không lưu lạc đến mức gặm cà rốt chứ!
Giang Mạt cảm thấy mới mẻ, thấy giá trị tình yêu trên đầu con thỏ lung lay sắp giảm, không chọc hắn nữa, sai người truyền bữa tối.
Thức ăn phủ công chúa đủ để so sánh với trong cung, Tiêu Minh Vũ ngửi được mùi hương, giật mũi, rất có cốt khí nhịn xuống, nhưng giây tiếp theo hắn đã bị Giang Mạt bế lên bàn, cầm khối điểm tâm đưa đến bên miệng, "Không ăn cà rốt không ăn cỏ, vậy cái này có ăn không đây?" Tiêu Minh Vũ liếc nhìn nàng, rốt cuộc nguyện ý há mồm, gặm điểm tâm sạch sẽ, sau đó có một con tôm được lột đưa đến, cá bỏ xương, đùi gà xe nhỏ... Đĩa cao chất lên từng cái trước mặt hắn. Trừ bỏ khi còn nhỏ, Tiêu Minh Vũ chưa từng được hầu hạ như vậy, nhất thời đúng là không quen, nhưng hắn đói bụng thật sự, Giang Mạt đút cái gì, hắn ăn cái đó, ngay cả khi tiểu nha đầu dĩ hạ phạm thượng