Bắt đầu từ ngày đó, gần như đêm nào Bùi Dương cũng đến báo danh, Tiêu Minh Vũ thấy bọn họ diễn đông cung sống nhiều lần, sau này đã trở nên bình thản ung dung, nhưng tâm lý càng ngày càng hụt hẫng, ngày thường luôn tìm mọi cách bù lại. Tỷ như nhào vào ngực Chiêu Minh, chủ động hôn nàng cọ nàng, hoặc là chui vào trong vạt áo nàng, liếm đầu vú nàng, hút núm vú vừa to vừa cứng.
Hắn luôn nghĩ đủ mọi cách khiến tiểu tử thúi Bùi Dương lăn đi chỗ khác, đuổi thái giám giả Sơ Cửu đi, nếu là trước kia, hắn là Lương Vương, chỉ cần một câu của hắn, nhưng khi làm Lương Vương, hắn không muốn quan tâm bất kì chuyện gì có liên quan tới Chiêu Minh.
Tiêu Minh Vũ không phải người trì độn, hắn biết nguyên nhân làm mình thay đổi.
Hắn thích Chiêu Minh, thích cháu ngoại gái của mình.
Nếu chuyện này xảy ra ở trước kia, hắn sẽ cảm thấy thiên phương dạ đàm, là chê cười, nhưng bây giờ nó đã thật sự xảy ra.
Ở trường hợp không đúng, thân phận không đúng, sinh ra tình cảm không đúng.
Nhưng mà thích thì thích thôi.
Lúc trước nữ đế có thể động tay gϊếŧ chết nhi tử ruột của mình, hắn cũng có thể đút ngũ thạch tán đưa nam sủng lên giường thân tỷ, trong xương máu Tiêu gia bọn họ vốn dĩ là coi rẻ luân thường.
Nếu có một ngày có thể biến về hình người, hắn chắc chắn đặt tiểu nha đầu bên cạnh, làm hết những chuyện không được làm!
Không biết có cơ hội không...
Tháng sáu, Bắc Nhung phạm biên, biên cảnh chiến hỏa tán loạn, Trấn Quốc Công phụng mệnh xuất chinh, Bùi Dương cũng phải đi theo.
Chiến sự tới quá đột ngột, bắc nhung yên lặng đã lâu, ai cũng không ngờ lúc này sẽ đánh, hơn nữa thế tới rào rạt.
Bùi Dương chỉ kịp tới gặp Giang Mạt, giọng nói xin lỗi, "Tháng chín đã phải thành thân, bây giờ đi, chỉ sợ là không về kịp... Chiêu Minh, nàng nhất định phải chờ ta."
Hắn cũng muốn ôm ôn hương nhuyễn ngọc nến đỏ màn lưới, mỗi ngày ở cạnh Chiêu Minh,