Giang Nghiêu và con thỏ một trái một phải bá chiếm vú nàng, một người một thỏ như đang cạnh tranh, so ai hút mạnh hơn, so ai kiên trì lâu hơn. Hai mắt Giang Mạt mê ly, thiếu niên mới gia nhập ánh mắt cuồng nhiệt, hô hấp nóng rực phun lên ngực, duỗi tay bóp nhũ căn nàng đẩy lên trên, giống như làm vậy là sẽ có sữa chảy ra.
"Sơ Cửu, chậm một chút... Ân... Đau quá..."
Tiêu Minh Vũ bất mãn mình bị bỏ qua, nhưng hình thể này của mình thật sự không làm được gì, đành phải ôm vú bự nặng trĩu, sức lực treo hết lên đó, trọng tâm toàn thân đặt hết lên núm vú.
Giọng nói Giang Mạt thay đổi, trong mắt tràn ra nước mắt sinh lý,
"Không... A, A Bạch, ta đau quá..."
Giang Nghiêu cau mày nắm miệng con thỏ, dùng sức nhéo, Tiêu Minh Vũ bị bắt nhả ra, rơi trên bụng Giang Mạt, bị ném xuống giường.
Con thỏ không nặng không nhẹ, chỗ vừa cắn bị trầy da, sưng gấp đôi bình thường, trên đó còn ẩn ẩn tơ máu, không chạm vào cũng thấy đau.
"Công chúa đừng sợ, không đau, không đau..."
Giang Nghiêu lẩm bẩm như dỗ con nít, đau lòng đến gần liếm láp, hết sức ôn nhu, đầu lưỡi câu nhũ thịt, miệng nhỏ mút, đau đớn bị tê dại an ủi, mi nhắm chặt cuối cùng cũng thả lỏng.
Mà thiếu niên đã bắt đầu thấy không thỏa mãn, ôm nửa người công chúa vào ngực, đầu ngón tay trượt dọc theo eo, chui vào chăn gấm, chen vào giữa hai chân, cho đến bức phùng ướt át, dò xét vào.
Bên trong là dâm thủy của nữ nhân và tinh dịch của nam nhân khác, moi nhẹ cũng có chất lỏng chảy ra.
Hô hấp Giang Mạt trở nên nặng nề hơn, bị hầu hạ thoải mái, trong miệng thở gấp, mông nâng nhẹ, chủ động cọ lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay Giang Nghiêu có rất nhiều vết chai, ngón giữa dài nhất cắm vào trong huyệt, xoa ấn mị thịt bên trong, kén trên tay ma sát âm hộ, ngón tay cái nhẹ