"Trời mưa! Trời mưa!"
"Trời mưa thật rồi, đây chính là trận mưa đầu tiên trong nửa năm qua!"
"Là công chúa! Chiêu Minh công chúa tới cầu mưa cho chúng ta!"
Bá tánh trong thành khiếp sợ vì bỗng nhiên trời mưa, sôi nổi chạy ra đường, quơ chân múa tay đắm chìm trong nước mưa, thoải mái cười to.
Giang Nghiêu duỗi tay che hạt mưa rơi người nàng, "A tỷ, tỷ xem đi, tỷ thật sự cầu mưa được!"
Ngữ khí vô cùng hưng phấn, cười như con nít.
Cách màn mưa Giang Mạt bình tĩnh nhìn hắn. Nàng biết đây không phải thật sự là do mình, nguyên nhân thật sự là do thiếu niên trước mặt.
Nàng có thành kính thế nào, cũng không biết một câu nói chân thành trong lòng đối phương.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mềm mại, Giang Mạt cúi người hôn lên khóe môi hắn, Giang Nghiêu ngơ ngẩn, chưa kịp tận hưởng dư vị, môi mỏng đã rời xa.
Dưới đài cầu mưa, trong màn mưa, bá tánh trên đường không hẹn cùng quỳ xuống, sôi nổi hô to.
"Công chúa thiên tuế, công chúa thiên tuế!"
Trận mưa này ước chừng một ngày một đêm, đối với Lũng Địa mà nói, trận mưa này chính là cứu mạng.
Phủ doãn nịnh nọt chụp mông ngựa trước mặt nàng, nói ông trời cũng phải nhường nhịn nàng ba phần, cùng lúc đó, một tiểu đội mấy chục người đúng hẹn tới, bọn họ vốn thuộc đội ngũ vận chuyển vật tư cứu tế, bây giờ chuyên môn được phân công tới bảo vệ an nguy của Chiêu Minh công chúa, chờ đợi nàng sai phái.
Mưa to qua đi đất đai trở nên ướt át mềm xốp, hậu viện phủ doãn lộ ra một góc chỗ chôn tang vật, Giang Mạt sai người đào ra, tức khắc trước mắt châu quang bảo khí, trong đó nhiều nhất, chính là một rương bạc triều đình dùng.
"Ngươi còn muốn giải thích thế nào?"
Giang Mạt thưởng thức một quả quan bạc, trên đó còn đánh dấu họa tiết đặc thù, đây là dân gian hoặc quan viên không được sử dụng, suy nghĩ nhất định là phủ doãn tham quá nhiều, nhất thời không thể xử lý, đành phải tạm thời chôn.
Sắc mặt phủ doãn tái nhợt, quỳ gối dưới công đường, không thể biện giải.
Tư tàng quan bạc chính là tội chết, hắn biết mình xong thật rồi.
"Ngươi chỉ là một tiểu phủ doãn, đâu ra lá gan lớn như vậy? Còn đồng đảng nào nữa, nói ra, có lẽ sẽ được xử nhẹ."
Phủ doãn chỉ giả làm người câm, không nói một chữ, Giang Mạt thấy vậy thì cũng lười, kêu Giang Nghiêu dẫn người xét nhà, trong ngoài một con muỗi cũng không tha.
Trước đó đã từng điều tra, Giang Nghiêu thuận lợi vào mật thất trong thư phòng, tìm được một ít sổ sách, mà những sổ sách này, đều được đưa tới Hộ Bộ ở kinh thành, cuối cùng tới tay Lương Vương.
Vài ngày sau kinh thành mới nhận được tin tức, sau khi tiểu nha đầu chạy, có người tới báo với Tiêu Minh Vũ tất cả tin tức của Giang Mạt, nhưng chưa tới nửa tháng, hắn đã thu được tin tức Chiêu Minh công chúa bị tập kích rơi xuống vách núi.
Giây phút đó không rõ là cảm giác gì, trong lòng trống rỗng, hắn không suy nghĩ được gì nữa, nắm lục lạc được Giang Mạt đeo lúc còn là con thỏ, đứng trước cửa sổ không chớp mắt.
Tưởng rằng chỉ là một tiểu nha đầu làm hắn thấy hứng thú, thú vị dễ chơi, làm hắn thích thật lòng.
Rất lâu rồi hắn không có cảm giác này, hơn nữa hắn chỉ có phản ứng với một người.
Khi Giang Mạt đi không từ giã, Tiêu Minh Vũ không những không tức giận, còn cảm thấy hưng phấn.
Nàng đang ra vẻ với hắn.
Tiểu nha đầu tựa như một nguồn khoáng sản vô tận, tiếp tục đào sâu xuống, có thể đào ra những thứ thần kì mới lạ.
Tiêu Minh Vũ vô cùng chờ mong ngày Giang Mạt hồi kinh, thậm chí hắn còn muốn xây một căn phòng, giấu nàng đi, làm tất cả những chuyện mình muốn.
Những ý tưởng này mất bóng từ ngày nghe tin nàng rơi xuống vách núi.
Lòng ngực đau đớn, giống như bị bóp, càng bóp càng đau.
Chiêu Minh không phải đồ chơi, nàng rất quan trọng, rất rất quan trọng, quan trọng đến mức hắn tưởng tượng nếu trên đời không có nàng, tim co rút đau đớn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Minh Vũ vẫn chưa có tin tức về nàng, hắn chuẩn bị tự đi Lũng Địa tìm người.
Sống phải thấy người chết