Buổi tối hai người ở trên xe ngựa, Giang Mạt đánh dấu trên bản đồ, "Còn vài chỗ nữa, trở về cho người đào thử xem, xem có đào được mạch nước không, nếu không được, chỉ biết ra ngoài tìm tiếp." Người bên cạnh không có phản ứng gì, nàng ngoái đầu lại nhìn, Giang Nghiêu nhìn chằm chằm nàng xuất thần, dưới ánh lửa đôi mắt sáng kinh người.
"Làm sao vậy?
Giang Nghiêu nói lời từ đáy lòng: "A tỷ thật lợi hại, cái gì cũng biết."
Nàng cảm thấy buồn cười, "Ngươi đã quên trước kia ở Tông Học rồi sao? Đại học sĩ dạy những thứ ta không thích, sách này kia xem không ít, phương pháp này được viết trên sách địa lý, dùng được hay không ta cũng không chắc."
Giang Nghiêu nhớ tới những năm trước công chúa ngủ gà ngủ gật ở Tông Học, lúc đầu chỉ coi nàng là kiêu căng tùy hứng không học vấn không nghề nghiệp, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy đáng yêu.
Chớp mắt một cái đã làm bạn bảy năm, lúc trước nhất định hắn không ngờ đến, có một ngày thích một người như vậy, thâm nhập cốt tủy, không thể cứu chữa.
Trong lòng mềm mại hóa thành nước, hắn nắm tay Giang Mạt, cúi người lại gần, Giang Mạt không tránh, bị hắn hôn, củi gặp lửa, kế tiếp nàng bị thiếu niên đè trên cây thao huyệt.
Vùng hoang du không tiện cởi quần áo, Giang Nghiêu chỉ cởi quần nàng, hai đùi ngọc thon dài kẹp chặt eo hắn, thiếu niên nắm hai cánh mông nàng, ra sức ra vào, nơi giao hợp bị che dưới vạt áo như ẩn như hiện, nhìn không rõ, nhưng tiếng nước phụt phụt thì không che giấu được.
Lưng Giang Mạt đặt trên thân cây, cộm nàng khó chịu, đôi tay nàng vòng cổ Giang Nghiêu, giọng nói kiều kiều mềm mại, "Sơ Cửu, vào xe ngựa được không? Ân... Nơi này, lỡ như có người..."
"Không có, có người tới gần ta là người đầu tiên phát hiện."
Giang Nghiêu đâm cung tâm, thiếu nữ thét chói tai, hắn hưởng thụ cảm giác nhiệt lưu cọ rửa quy đầu, động tác trở nên ôn nhu hơn, "Có người tới cũng không sao, cho bon họ xem a tỷ bị tiểu thái giám làm thế nào, tao huyệt