Giang Mạt đang tự hỏi, từ tình nhân rồi thành tỷ đệ, một kịch bản như vậy phải diễn như thế nào mới BE được. Mà Giang Nghiêu thì sắp suy sụp, hắn nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, nhưng không ngờ nhanh đến vậy, trong đầu lộn xộn, không chờ hắn hiểu hết, hắn đã ôm eo Giang Mạt, ôm chặt không buông tay.
Giang Mạt: "..."
"A tỷ đừng chán ghét đệ, đệ không cố ý muốn giấu tỷ, xuất thân không phải thứ đệ có thể chọn, lúc ấy đệ nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện không làm chủ được..."
Giang Mạt cúi đầu, nhìn thiếu niên đầy mặt hoảng loạn, vẻ mặt như sắp khóc.
Mặt nàng vô biểu tình, "Nhưng mà từ lúc bắt đầu ngươi đã biết, ta là tỷ tỷ ngươi, thân tỷ tỷ cùng cha khác mẹ. Ngươi cũng biết, mẫu phi ngươi là bị mẫu hoàng ta bức chết..."
"Bảy năm, ngươi không nghĩ tới chuyện trả thù sao? Lúc trước một thái giám khi dễ ngươi cũng bị ngươi giết chết, huống chi là huyết cừu này... Hay là, ngươi đang trả thù?"
Giang Mạt xoa gương mặt Giang Nghiêu, hắn chỉ cảm thấy tay nàng rất lạnh, giọng cành lạnh hơn, từng câu từng chữ như dao đâm vào người hắn.
"Càng lớn ngươi càng giống phụ hoàng, chúng ta cũng có vài phần giống nhau, ta nên sớm nghĩ ra mới phải..."
Giang Mạt kéo khóe miệng cười khổ, "Mấy ngày nay vất vả cho ngươi, hôn ta còn phải lên giường với ta, cảm thấy ghê tởm lắm phải không? Làm khó ngươi, giả rất giống..."
Lòng Giang Nghiêu bị nàng chọc vỡ nát.
Sao hắn có thể cảm thấy ghê tởm, rõ ràng hắn vui còn không kịp!
"Đệ không có giả!"
Giang Nghiêu vừa ủy khuất vừa khổ sở, dùng sức ôm nàng, lặp lại lần nữa, "Đệ không muốn trả thù a tỷ, đệ thích a tỷ, rất thích rất thích rất thích, thích đến mức muốn moi tim cho tỷ xem, tất cả những chuyện đệ làm với a tỷ đều là thiệt tình, gạt tỷ là đệ sai, nhưng tỷ... Đừng chán ghét đệ được không, đừng bỏ rơi đệ..."
Hắn chôn trước ngực Giang Mạt cầu nàng, "Đừng bỏ rơi đệ, a tỷ... Tỷ đừng bỏ rơi đệ..."
Giang Nghiêu tới tới lui lui cũng chỉ biết