Giang Mạt cảm giác mình như một chiếc thuyền trên biển, chỉ có thể phập phồng theo sóng, bị vứt lên thật cao, rồi rơi xuống thật mạnh. Nửa người nàng cách mặt đất, bị thiếu niên nắm mông thao mạnh, nàng chỉ có thể ôm lấy thân cây trước người, tận lực ổn định cân bằng, mà Giang Nghiêu như muốn chọc hư tao huyệt, nhiều lần đâm vào vách yếu ớt, ma sát thịt mềm cung tâm, bàn tay to cách bụng mỏng, cảm nhận được dương vật nhảy đánh bên trong.
Giang Mạt kêu đến khàn giọng, thiếu niên mới chịu tiết cho nàng, ôm người về xe ngựa, sau đó bắt đầu lần thảo phạt mới.
Suốt một buổi tối, tiếng xe ngựa kẽo kẹt chưa từng dừng.
Đối với Giang Nghiêu mà nói, mấy ngày nay nhẹ nhàng vui vẻ chưa từng có, không có thiếu tướng quân, không có Lương Vương, chỉ có hai người hắn và a tỷ, sớm chiều ở chung, mỗi đêm hắn có thể ôm a tỷ ngủ, khi nàng ngủ trộm hôn nàng, hoặc khi nàng tỉnh lại quang minh chính đại hôn nàng.
Có mấy lần nàng tỉnh sớm hơn hắn, Giang Nghiêu cảm giác có đầu ngón tay mềm nhẹ mơn trớn trên mặt mình, miêu tả gương mặt hắn, hôn nhẹ lên khóe môi hắn.
Hắn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, suy nghĩ tung bay, trái tim nhảy thùng thùng không ngừng.
A tỷ có thích hắn đúng không? Tại sao tốt với hắn như vậy, còn dung túng hắn...
Chắc là có, cho dù chỉ một chút?
Giang Nghiêu không có lá gan hỏi.
Một tháng sau, bọn họ tìm được nguồn nước mới, là một mạch nước ngầm rất nhỏ, bọn họ theo mạch nước, tìm ra mạch nước ngầm khác, xây giếng ở trên, số lượng không nhiều, nhưng đủ để cho bá tánh sinh hoạt.
Vật tư triều đình cứu tế lục tục đưa đến, Giang Mạt dẫn đầu quan viên thị vệ, chia cho mỗi hộ, đồng thời dâng tấu lên triều đình, miễn thuế hai năm cho Lũng Địa, thế cho nên người ở đây coi nàng như phụ mẫu tái sinh.
Giang Mạt ở Lũng Địa khoảng ba tháng, đợi vào tháng mười, thời tiết chuyển lạnh, nàng nhớ đến Bùi Dương còn ở Bắc Cương, lúc này ở Bắc Cương đã có tuyết rơi, năm nay tuyết Bắc Cương rất lớn, lạnh hơn năm rồi rất nhiều, mà quân sự Bùi gia từ trước đến nay không chuẩn bị phòng lạnh nhiều, trận này đánh nôn
nóng như vậy, đa phần là do khí hậu.
Tháng trước nàng mới sai người đưa quần áo mùa đông và than hoả, không biết bọn họ đã nhận được chưa.
Giang Nghiêu nhéo thư trong tay, có ba phong là Bùi Dương viết, gửi tới phủ công chúa ở kinh thành, nhưng bởi vì công chúa không ở đó, nên được đưa tới đây.
Hắn hoàn toàn có thể xé đốt lá thư, nhưng có ích lợi gì đâu, quan hệ giữa công chúa và phò mã không thể dựa vào mấy phong thư là đứt.
"A tỷ, kinh thành gửi thư."
Giang Nghiêu nhìn nàng mở thư Bùi Dương, ánh mắt ảm đạm.
Đây là phong sớm nhất, thời gian chắc hẳn là vừa đến Bắc Cương, bắt đầu dàn xếp, đề bút báo bình an cho nàng.
[Lâu rồi chưa viết thư, chữ ta không được đẹp, nàng không được cười ta... Trước kia ở biên quan hai ba năm là chuyện bình thường, bây giờ lại không quen, mỗi ngày đều sẽ nhớ nàng, nhớ bao nhiêu lần thì không đếm hết được, cũng may trong dự kiến, mang theo khăn của nàng, ta nhìn vật nhớ người...]
Bùi Dương nói lời lải nhải trong thư, trước kia hắn cũng rất thích nói như vậy bên tai nàng, Giang Mạt cười mặt mày cong cong, tiếp tục mở phong thư thứ hai.
[Tiểu Anh gửi thư cho ta nói nàng đi Lũng Địa, thư lúc trước ta viết chắc là nàng không thu được. Ta đã nói tại sao chậm chạp không thấy trả lời, mỗi lần chạy tới trạm dịch đều không vui. Phụ thân còn mắng ta không có tiền đồ, hừ, đừng tưởng ta không biết đêm nào ông ấy cũng phải xem thư của mẫu thân mấy lần mới ngủ được, giấy sắp bị vò nát luôn rồi, còn không