Sáng hôm sau, Thiên Tuệ vừa mở mắt đã chẳng thấy Tần Thiên Hàn đâu.
Thay đồ chạy xuống mới thấy anh còn đang ở dưới lầu tay cầm ly cà phê, mắt nhìn máy tính.Sáng nay tin tức về việc Tiêu thị thắng thầu bằng kế bẩn đã nhanh chóng được tung ra.Bên phía cảnh sát cũng nhận được bằng chứng chứng minh Tiêu Nam Hiên và Rane cấu kết với nhau nhằm trục lợi thì buổi đấu thầu.Tất nhiên chuyện này là do anh cố ý sắp đặt, hơn nữa, người tố cáo cũng là do anh sắp xếp sẵn.Tần Thiên Hàn với một bầu trời vui vẻ nhìn giá cổ phiếu Tiêu thị cứ thế lao dốc.Trêи các sàn giao dịch chứng khoán điện tử, cổ phiếu của Tiêu thị cũng đang mất giá kỉ lục, các nhà đầu tư cũng vì thế mà vội vàng bán số cổ phiếu của Tiêu thị trong tay với hi vọng vớt lại được chút gì đó.“Còn bao nhiêu trêи thị trường?”Tần Thiên Hàn hớp một ngụm cà phê rồi hỏi người trợ lí bên cạnh.“Thưa Tần thiếu, cổ phiếu trêи thị trường của Tiêu thị chỉ còn khoảng 15% so với tổng số được bán ra trong sáng nay, và đang có xu hướng tiếp tục giảm.”“Ai mua vào?”Tần Thiên Hàn nghe xong không khỏi khó chịu.
Anh không nghĩ là Tiêu Nam Hiên còn có thể mua lại số cổ phiếu của Tiêu thị trêи thị trường.Nếu người mua số cổ phiếu đó không phải là Tiêu Nam Hiên thì có thể là hai loại người.
Loại thứ nhất, là người muốn giúp Tiêu Nam Hiên vực dậy Tiêu thị.Loại thứ hai là người một cướp Tiêu thị từ tay Tiêu Nam Hiên.Dù khả năng thứ nhất rất thấp nhưng cũng không thể bỏ qua.“Thưa Tần thiếu, bên mua vào là tập đoàn Natusmi.”“Cứ để thế đi.”Tần Thiên Hàn cười nhẹ rồi nói.
Có thể miễn cưỡng xem đó là sính lễ của anh mang đến Natusmi được không nhỉ? Dù sao hai người cũng là vợ chồng chút “quà” này hi vọng họ không chê.“Đồ đến miệng bị cướp đi mà anh còn cười được à.”Thiên Tuệ đứng ở đằng sau nãy giờ đã nghe hết, nhướng mày hỏi.Nếu như mà là cô chắc chắn cô sẽ bắt ông anh mình nôn hết chỗ cổ phiếu đó ra rồi.Có đánh chết cô cũng không nghĩ hai họ nhà mình lại cơ hội đến thế.Tần Thiên Hàn tranh thủ phiên giao dịch đầu tuần vừa mở mà tung tin tố cáo, cho Tiêu thị trở tay không kịp mà rớt giá thê thảm, anh họ của cô thì lại tranh thủ lúc Tần Thiên Hàn chưa kịp ra tay thu mua vào mà nuốt trọn số cổ phiếu vừa bán ra của Tiêu thị.“Không sao, thả con tép bắt con tôm.”Tần Thiên Hàn tắt máy rồi ra hiệu cho người làm mang đồ ăn lên cho cô.Thiên Tuệ nghe xong thì có cảm giác sai sai.Tiêu thị là một trong Tứ trụ kinh tế thì là con tép cái nỗi gì, Tiêu thị mà là con tép, thì cái gì mới là con tôm.À khoang!Tomoe là người thu mua số cổ phiếu đó với ý định chuyển Natusmi từ Thượng Hải về thành phố K.Nên có thể xem việc thu mua Tiêu thị là dọn đường cho Natusmi bước vào Tứ trụ kinh tế.Hiện tại Natusmi tại Trung Quốc là do Tomoe quản lí nhưng sau này là do cô tiếp nhận, mà quan hệ của cô và anh đang là vợ chồng hợp pháp nên của cô cũng là của anh, của anh cũng là của cô.Bây giờ mới thấy Hikashi từng không cho cô lấy cho cô lấy chồng thương nhân là chính xác mà.“Chỉ là hợp tác hai bên cùng có lợi thôi mà.”Tần Thiên Hàn nhìn vẻ mặt của Thiên Tuệ thì biết cô đã hiểu ra vấn đề, liền lên tiếng xoa dịu, tiện tay bỏ một chút đồ ăn vào phần của cô.Dạo này cô vẫn còn đang trong thời gian bị cấm sóng nên không thể đi diễn như bình thường được, phần lớn thời gian đều ở RAT để chuẩn bị ra mắt bộ mới hoặc là theo chân anh đến Tần thị rồi lại về Bắc Tần Viện....Bệnh viện Hoà Ái.Căn phòng một màu trắng toát, người phụ nữ nằm trêи giường mở to đôi mắt vô hồn cứ thế hướng lên trần nhà.Mất rồi sao?Mất thật rồi sao?Sinh linh bé nhỏ trong bụng cô mất rồi sao?Đứa con đầu lòng của hai người chưa thành hình mà đã mất thật rồi sao?Bàn tay trắng nõn đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, nước mắt cô rơi rồi.Là do cô không bảo vệ tốt cho nó.
Là do cô nằng nặc muốn ra ngoài.
Là do cô.
Tất cả là do cô mà ra.Không một tiếng nấc.
Không một tiếng gào thét.
Không một lời oán than.Từng giọt nước mắt cứ thế mà lặng lẽ tuông thành dòng trong im lặng.Cánh cửa được mở ra, một người đàn ông bước vào.
Trêи người chỉ mặc một bộ đồ thể thao bình thường, ngũ quan tinh tế, trêи tay cầm cái bọc nhỏ.“Không sao mà.”Từ Tuấn Hào nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô mà trong lòng không khỏi xót xa.Thà là cô gào thét lên như những người khác rồi khóc một trận cho hết nước mắt đi.Chứ cô bây giờ chả khác nào một con búp bê sống, đến bữa thì ăn, ăn xong lại khóc, cứ như thế chưa chắc gì cô có thể sống tiếp chứ đừng nói gì xuất viện.Cô nghe anh gọi thì nghiêng hẳn người lại nhìn anh.Người