Du Khuynh đang bận sắp xếp hợp đồng thì điện thoại nội tuyến vang lên, chủ quản Châu Duẫn Lị bảo cô qua đó một chuyến.
Cô cho rằng lại có hợp đồng, kết quả là sắp xếp công việc khác cho cô.
“Hôm nay có bận không?” Châu Duẫn Lị mỉm cười hỏi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Khuynh: “Khá bận, còn không ít hợp đồng chưa chỉnh lý xong. Chủ nhiệm, có chuyện gì ạ?”
Châu Duẫn Lị đưa tập văn kiện bên tay cho cô, “Phương hướng giải quyết trong phần thư nêu ý kiến pháp lý này chẳng ra làm sao cả, mặt này cô giỏi nhất, tranh thủ sửa xong trong buổi sáng, đừng làm chậm trễ kế hoạch làm việc của tập đoàn.”
Du Khuynh mở ra xem, dưới tập đoàn Phó Thị có một công ty cổ phần định bán bớt tài sản.
Đúng là thuộc về sở trường của cô nhưng hiện tại không còn nằm trong chức trách của cô nữa.
Đây là bắt cô gánh phần công việc của vị đồng nghiệp chiếm vị trí của cô.
Dựa vào đâu tiền lương thì đồng nghiệp đó lấy, còn công việc làm không tốt thì bắt cô làm?
Cô đâu dễ để mặc người ta xâu xé, “Chủ nhiệm, sáng nay sợ là không kịp rồi, thư ký Phan còn sắp xếp công việc cho tôi, tôi không dám chậm trễ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Duẫn Lị mỉm cười, “Không sao, nội trong hôm nay sửa cho xong là được, nếu như không được thì cô đem về nhà tối tăng ca, sáng mai đưa cho tôi.” Chị ta khoát khoát tay, “Ra ngoài làm việc đi.”
“..... ! !”
Du Khuynh cười lạnh một tiếng, cầm tập văn kiện đi ra.
Gần trưa, Du Khuynh nhận được điện thoại của Phan Chính.
Bảo cô tới văn phòng tổng giám đốc một chuyến, chi tiết hợp đồng cần phải cân nhắc lại.
Đương nhiên, đó chỉ là cái cớ.
Hôm nay Phó Ký Trầm không đích thân gọi điện thoại mà để thư ký Phan làm hộ.
Giọng của Phan Chính lại truyền tới: “Giờ cô lên ngay đi.”
Du Khuynh đáp một tiếng, hôm nay lại có thể tới chỗ Phó Ký Trầm ăn chực rồi.
Mở hộp tủ ra, cô chọn một chiếc móc khóa màu nâu.
Tới văn phòng tổng giám đốc, Du Khuynh xuyên qua kính thủy tinh nhìn thấy Phan Chính đang bận nghe điện thoại, cô không làm phiền mà trực tiếp đi tìm Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm cũng bận, đang phê chuẩn các hạng mục hợp đồng sắp phải chi tiền trong OA.
Du Khuynh tự mình chào hỏi chính mình, đi tới tủ lạnh lấy bình trà chanh ra rồi bước tới bên cửa sổ đợi Phó Ký Trầm bận xong cùng ăn cơm trưa.
Phòng làm việc của Phó Ký Trầm có hai tấm cửa sổ sát đất với tầm nhìn rộng rãi thoáng đãng, đối diện ngay con đường phồn hoa nhất.
Du Khuynh ngồi trên tay vịn sô pha nhìn những tòa nhà cao tầng xếp san sát nhau ở bên kia đường, từ chỗ cô có thể thấp thoáng nhìn thấy tòa cao ốc của công ty nhà cô.
Cô không biết Cá Tinh có đang ở công ty hay không.
Cũng chẳng biết ba cô là đang họp hay thế nào, lúc nhàn rỗi có nhớ cô hay không.
Du Khuynh thôi nghĩ ngợi, cô vặn nắp bình trà chanh trong tay ra, đây là một loại nước giải khát mới tung ra thị trường trong năm nay của Đóa Tân và nằm trong top mười sản phẩm nước giải khát có lượng tiêu thụ cao nhất.
Vị giác êm dịu mát lành, sau khi nuốt xuống thì cảm thấy chua chua ngọt ngọt.
Thứ cô thích nhất là khẩu ngữ quảng cáo ‘Nhất Kiến Khuynh Tâm’ in trên thân bình.
Chẳng mấy chốc, bên nhà bếp đưa bữa trưa tới.
Du Khuynh đi qua ngồi xuống, lần lượt mở hộp cơm ra, “Anh bận bao lâu nữa mới xong?” Cô hỏi Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm không lên tiếng mà buông chuột xuống đi rửa tay.
Du Khuynh nếm món ngon trước mắt, “Anh ngày ngày ăn cơm một mình vô vị biết bao nhiêu, sau này em tới ăn với anh.”
Phó Ký Trầm nói chẳng chút nể tình, “Hôm nay cho phép em tới đây ăn cơm chỉ là có nguyên nhân phá lệ cho em một lần, còn lại em đừng nghĩ nhiều nữa.”
Du Khuynh lập tức hiểu ra, đây là lo cô tối qua ngủ quá muộn nên cung cấp chỗ nghỉ trưa cho cô. Tối qua bị anh giày vò quá mức, lúc buông tha cô đi ngủ đã là ba giờ rưỡi sáng rồi.
Bởi vì chỉ cần cô tới đây thì ít nhiều sẽ làm hao tổn tinh lực của anh.
“Một tuần em tới đây ăn hai lần, vừa vặn đưa hợp đồng cho thư ký Phan sẵn tiện ăn cơm ở đây luôn.”
Phó Ký Trầm chẳng nói chẳng rằng mà chỉ ra hiệu cho cô ăn mau.
Được rồi, cô sẽ nghĩ cách khác mè nheo anh.
Kì kèo mấy giây, Du Khuynh buông đũa xuống.
“Không ăn nữa à?” Phó Ký Trầm hỏi.
“Ừm. Gần đây em giảm cân, không thể ăn quá nhiều.”
Cô bưng chén canh lên húp từng ngụm nhỏ.
Phó Ký Trầm cho rằng là canh quá nóng, tới khi anh uống mấy ngụm cảm thấy độ nóng vừa phải, “Em thật cho rằng mình đang uống rượu vang à?”
Du Khuynh thong thả đáp: “Đây là bữa ăn cuối cùng trong ngày làm việc được ăn cùng Phó tổng chúng ta, chẳng phải em đang ghi nhớ mùi vị thật kỹ hay sao.”
Phó Ký Trầm biết tâm tư cô muốn sau này ngày ngày được tới đây ăn chực nên không tiếp lời.
Hôm nay đã là lần thứ hai anh phá lệ ăn cơm trong văn phòng.
Không có lần thứ ba.
Du Khuynh đợi chẳng thấy câu trả lời, cô ngó món ăn trước mặt Phó Ký Trầm rồi tiếp tục cầm đũa lên, “Béo thì béo, chướng thì chướng đi, sau này không còn ăn được những món ăn ngon của đầu bếp riêng nữa rồi.”
Cô đang đợi Phó Ký Trầm siêu lòng nói với cô: Được rồi, đừng không có tiền đồ như vậy nữa, nếu muốn ăn sau này buổi trưa cứ lên ăn.
Kết quả, Phó Ký Trầm trực tiếp đặt món ăn đó trước mặt cô, “Cho em hết. Nếu không đủ thì lấy canh cải chan cơm ăn.”
Du Khuynh: “.....”
Ngày nào đó anh rơi vào tay cô, cô nhất định sẽ đòi lại gấp đôi.
Cô suýt chút nữa là quên một chuyện bèn lấy móc chìa khóa trong túi áo ra, "Nè, tặng anh đấy. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Dầu gì em ăn ở chỗ anh hết hai bữa cơm rồi."
Phó Ký Trầm nhìn cái móc chìa khóa quả bóng rổ màu nâu, vừa xinh xắn vừa độc đáo.
Cùng một nhãn hiệu với mấy cái móc treo nho nhỏ đó của cô, giá cả không hề rẻ.
Nhưng anh không dùng tới, chẳng móc chìa khóa hay thẻ cửa gì lên đó.
Du Khuynh thấy anh do dự: "Yên tâm, chỉ đơn giản là đáp lễ lại cho anh thôi, không có bất cứ ý nghĩa nào khác, chẳng phải muốn lừa cơm anh đâu."
Phó Ký Trầm: "......"
******
Buổi chiều, lúc Du Khuynh đang bận sửa thư nêu ý kiến pháp lý thì ông chủ Tiền gửi tin nhắn tới: [Tiểu Du à, thật ngại quá, lại làm phiền con rồi, chú hẹn với bên mua nhà tối tan tầm gặp để giao tiền cọc cho xong, định nhanh chóng làm thủ tục sang tên.]
Du Khuynh: [Đối phương tăng giá rồi ạ?]
Ông chủ Tiền thở dài: [Nào có đâu chứ.]
Chỉ mấy từ ngắn ngủi nhưng Du Khuynh dường như có thể nhìn ra vẻ bất lực trên mặt ông chủ Tiền lúc này.
Ông chủ Tiền lại gửi tới: [Giờ tan tầm chiều nay phải phiền con chạy một chuyến rồi, bên mua nhà muốn ký hợp đồng ba bên, nên đền bù cho con chú sẽ không thiếu một đồng, đến lúc đó chúng ta gặp rồi nói tiếp.]
Mua bán khó tránh khỏi thuê mướn, nhưng mua nhà không định cho thuê, nói là muốn cho ba mẹ ở.
Du Khuynh hiểu được chỗ khó của chủ nhà nên đồng ý một cách sảng khoái.
Ông chủ Tiền: [Chú để con trai đi đón con.]
Du Khuynh không muốn làm phiền Tiền Trình: [Không cần đâu ạ, con bắt xe qua đó.]
Trước lúc tan tầm, Du Khuynh nhận được tin nhắn của Tiền Trình: [Chị, em đang ở dưới lầu công ty chị nè.]
Đã nói là không cần qua đây rồi, cậu ta còn vội tới đón cô.
Ra khỏi tòa lầu, Du Khuynh nhìn thấy