Gần chín giờ, Du Khuynh đứng ở ban công nhà trọ.
Tiểu khu cũ kĩ chìm vào yên tĩnh, ngọn đèn đường tối mờ, sắc đêm dày đặc.
Vu Phi vẫn chưa tới, lúc gần tan làm nhận được một vụ kiện, giờ còn đang tìm hiểu tình hình vụ kiện với đương sự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa biết bao giờ mới tới. Du Khuynh nói một tiếng với Phó Ký Trầm, [Có chút chuyện, về nhà muộn một chút.]
Phó Ký Trầm trả lời rất nhanh: [Anh không ở nhà, hẹn với chủ tịch Trâu bàn chi tiết về khoản tiền vốn cho vay.]
"Tiểu Du, thật sự có lỗi với con quá, bảo con tới sớm kết quả đợi tới bây giờ." Ông chủ Tiền nói bằng giọng áy náy.
Chỉ một tối mà ông chủ Tiền đã xin lỗi đến ba lần rồi.
Du Khuynh đóng cửa sổ lại, "Chú Tiền, không sao đâu ạ, chú đừng vội."
Bà Tiền cũng ngồi không yên bảo ông chủ Tiền gọi điện thoại giục thêm lần nữa, xem Vu Phi có phải hối hận không muốn mua nữa không, nếu hối hận thì nói sớm tránh cho mọi người mắt to trừng mắt nhỏ đợi không công cả buổi.
Ông chủ Tiền vừa móc điện thoại ra thì Vu Phi gọi tới, nói là tìm không được chỗ đỗ xe, có thể mất khoảng mười phút nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà Tiền thở phào nhẹ nhõm, tới là tốt rồi.
Chẳng mấy chốc Vu Phi tới rồi, còn mang cho mỗi người một ly đồ uống nóng, liên tục nói xin lỗi, nếu không phải đột ngột có chuyện thì trước giờ chị ấy luôn có quan niệm thời gian chuẩn nhất.
Xin lỗi đôi câu rồi bắt đầu đi vào vấn đề chính.
Nhân viên môi giới bày tất cả giấy tờ liên quan lên bàn, lần lượt giới thiệu tỉ mỉ những điều khoản cần chú ý cho bọn họ.
Du Khuynh bình thản lắng nghe, những điều này chẳng liên quan với cô, cô chỉ việc đợi ký thỏa thuận ba bên là được.
Trước khi giao tiền đặt cọc, Vu Phi đề nghị nhanh chóng giải quyết hợp đồng thuê nhà nhanh một chút.
Ông chủ Tiền đã cho bên môi giới thảo xong bản thỏa thuận, ông lấy ra đưa cho bọn cô mỗi người một phần, sau đó nói ở trước mặt Vu Phi và bên môi giới nói, "Tiểu Du à, chỗ chú còn nửa năm hai tuần ngày thuê nhà cùng với tiền thế chấp một tháng của con, chú chuyển cho con trước."
Phần này chuyển qua xong, ông chuyển tiếp số phần tiếp theo.
"Chi phí sửa chữa chú ra hết, chú nuốt lời trước nên không thể để con ra hết. Ngoài ra, chú đền bù thêm một tháng tiền thuê nhà cho con, nếu chưa tìm được căn nhà phù hợp ngay, chú cũng không thể để con tốn tiền ở khách sạn."
Ông lại nói tới đồ đạc của Du Khuynh, "Tới lúc đó con chuyển đồ đạc tới kho nhà chú trước, bên đó có nhà kho nối liền phòng làm việc cách một khoảng trống, trước kia từng sửa sơ qua, cho con đặt đồ miễn phí. Con muốn để bao lâu cũng được, chi phí chuyển nhà cũng là chú ra, không cần con nhọc lòng."
Du Khuynh chỉ nhận tiền cô nên nhận, số còn lại chuyển trả cho chủ nhà.
"Ấy, đứa trẻ này, sao cháu lại chuyển trả cho chú rồi!" Lão Tiền nhìn thấy số tiền trong tài khoản, nhìn Du Khuynh đầy kinh ngạc, không hiểu gì cả.
Bà Tiền đưa mắt ra hiệu với chồng, ông chủ Tiền lập tức hiểu ngay, "Tiểu Du à, nếu con cảm thấy bất mãn với phương án bồi thường này chỗ nào, con cứ việc nói, nếu nằm trong phạm vi hợp lý, chúng ta đều có thể bàn bạc."
Trong lòng Du Khuynh biết rõ, lúc này cho dù cố có đề ra yêu cầu quá đáng hơn đi nữa thì Lão Tiền cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng cô làm không được loại chuyện thừa nước đục thả câu trong lúc nhà người khác gặp khó khăn.
Nếu không phải bất đắc dĩ, chẳng có ai đi bán nhà tân hôn của con trai mình cả.
Có thái độ này của ông chủ Tiền là đủ rồi.
Lại nói, cô cũng không nghèo tới mức thiếu tiền, chẳng cần tính toán chi li chút tiền đó.
Du Khuynh giải thích: "Chú Tiền, con không có ý đó. Ban đầu là tự con muốn sửa nhà, con cũng ở được gần nửa năm rồi. Lại nói, khi đó tìm thợ sửa nhà cộng với bàn bạc giá cả, bao gồm cả việc trông coi đa số là nhờ chú với dì còn có Tiền Trình giúp đỡ."
Cô thật sự không nên để ông chủ Tiền bỏ ra phí sửa chữa nhà, "Tiền sửa nhà chúng ta mỗi người một nửa, còn như tiền đền bù một tháng đó thật sự không cần đâu ạ, có điều chú phải cho con thời gian hai tuần, con tính phải mất hai tuần mới có thể chuyển hết đồ đi được. Không chuyển tới nhà kho của chú đâu ạ, con tìm nơi khác."
Vu Phi nhìn bản thỏa thuận ba bên, thi thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn ông chủ Tiền và Du Khuynh.
Lấy cây bút ký tên trong túi xách ra, ở các chỗ trống của mỗi phần thỏa thuận đều viết một đoạn ngắn, sau đó mượn mực đóng dấu của bên môi giới, bản thân ấn dấu tay trước rồi ký tên lên đó.
Chị đưa bản thỏa thuận đã sửa xong cho Du Khuynh, "Cô không cần chuyển gấp đâu, ba mẹ tôi phải tới năm sau mới qua đây ở."
Du Khuynh đọc kỹ điều khoản mới thêm, Vu Phi cho cô ở miễn phí tới trước ngày mười tháng một năm sau.
Vu Khi ra dấu với Du Khuynh: "Cô ấn dấu tay lên chỗ tôi sửa qua rồi ký tên vào, chứng tỏ cô đã xem và đồng ý rồi." Chị lại nói: "Mấy tháng này tôi không thu tiền thuê nhà, lát nữa tôi sẽ quay video, lúc giao nhà cho tôi cứ giữ gìn nguyên hiện trạng như thế này là được."
Nhân viên môi giới trợn mắt há mồm, bán nhà nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh ta gặp phải trường hợp đôi bên bàn bạc ôn hòa như thế này.
Trước đó anh ta còn lo lắng, lỡ như Du Khuynh không chịu chuyển nhà đi hoặc là nảy lòng tham, thì phải làm sao? Còn sợ với tính cách của Vu Phi thì không muốn đôi co nhiều thêm.
Anh ta càng không ngờ tới, luật sư Vu luôn lạnh lùng lại dễ nói chuyện đến thế.
Vu Phi lấy một tấm danh thiếp đưa cho Du Khuynh, cười nói, "Sau này có thân thích hay bạn bè cần tìm luật sư có thể trực tiếp liên lạc với tôi, giá hữu nghị."
Du Khuynh nhận danh thiếp bằng hai tay, là luật sư tố tụng của văn phòng luật Thạch Dữ.
Vốn dĩ, cô có thể trở thành nửa đồng nghiệp với chị ấy.
Ký thỏa thuận xong giao hết tiền cọc, tài liệu nên có đều đầy đủ, mai là có thể giải quyết hết mọi thủ tục liên quan.
Nhân viên môi giới thở phào một hơi, hợp đồng này ổn rồi.
Mỗi người đều nhường một bước, rốt cuộc anh ta không kiếm lời được từ ai cả.
Ông chủ Tiền chủ động cho thêm chút tiền, kết quả còn tiết kiệm được hơn một nửa. Du Khuynh chỉ nhận một nửa sổ tiền, nào biết Vu Phi cho cô ở miễn phí hơn hai tháng.
Mà Vu Phi, có nhiều thêm một khách hàng tiềm năng.
Gần mười giờ, bọn họ rời khỏi.
Du Khuynh đóng cửa, cất bản thỏa thuận.
Cô không vội về ngay mà đứng trong phòng khách chút nữa, suy nghĩ xem cô nên chuyển những món bảo bối đó đi đâu.
Trước khi đi, Du Khuynh lại lấy thêm vài món trang sức bỏ vào túi.
Từ tiểu khu ra tới trạm xe điện ngầm gần nhất cũng phải mất hơn bốn trăm mét, cô thong thả đi về hướng đó.
"Được được được, tôi lười phải nói với anh! Lục Thâm, mời anh bớt liêm sỉ một chút, nhớ cho kỹ đoạn lịch sử đen đó của anh! Còn nữa, căn nhà này là mua cho con trai, không có nửa quan hệ gì với tôi, đoạn thời gian này tôi chạy trước chạy sau, anh biết tôi nhọc lòng thế nào, lãng phí mất bao nhiêu thời gian kiếm tiền? Nhớ chuyển phí cực khổ trả tôi! Năm mươi ngàn tệ, không được thiếu đồng nào!"
Du Khuynh vừa vặn đi tới bên xe, cửa sổ xe đang mở, cuộc điện thoại của Vu Phi kết thúc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai đều ngây người.
"Định ra ngoài à?" Khóe môi Vu Phi đầy ý cười, hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
Du Khuynh gật gật đầu, “Vâng.”
“Lên xe, tôi đưa cô một đoạn." Vu Phi chủ động mời.
Nói xong, chị xoay người lấy túi tài liệu bên ghế phụ bỏ ra ghế sau.
Du Khuynh uyển chuyển từ chối: "Không cần phiền chị đâu, sắp tới trạm tàu điện ngầm rồi."
Vu Phi kiên trì: "Muộn lắm rồi, tiết kiệm cho cô mấy phút không tốt à? Dù sao tôi cũng đi ngang qua bên đó."
Du Khuynh không đùn đẩy thêm nữa mà lên xe.
Vu Phi không hỏi cô tại sao muộn