Hắn đã bỏ xuống lòng tự trọng của mình, cúi đầu xuống trước rồi, mà cô lại còn không biết cảm kϊƈɦ.
Lửa giận trong lòng Lăng Ý bùng lên dữ dội, nhưng nhớ đến những câu nói của Hướng Diệc Nhiên, đành nhịn xuống.
Hắn đưa tay kéo cô vào trong ngực, cô mới từ bên ngoài trở về, trêи người còn mang ít khí lạnh. Hắn nắm chặt tay cô, xoa nhẹ làm ấm.
Chờ cho bình tĩnh lại mới bắt đầu hỏi cô: "Hôm nay làm sao vậy? Tâm trạng không tốt?"
Cô không lên tiếng chỉ cười khẩy, chế nhạo: "Tâm trạng tôi có tốt hay không, anh cũng sẽ để ý sao?"
Lăng Ý để cằm đè trêи vai của cô, thân mật ma sát: “Buổi tối hôm ấy là tôi không đúng, không nên để cho người phụ nữ kia lại gần trêи bàn ăn." Đây chính là lời giải thích của hắn với cô, giải thích mùi nước hoa căn bản chỉ là do xã giao và hắn cũng không có chạm vào người phụ nữ đó.
Ý cười trêи môi cô càng sâu: "Thật sao? Đường đường là Lăng tổng giám đốc, lại cần cùng thư kí của mình xã giao trong phòng sao?"
"Để tôi đoán thử xem nội dung xã giao của anh là gì nhé?" Đầu ngón tay của cô chọc chọc vào cổ áo hắn, rồi chậm rãi chuyển qua lồng ngực phía dưới, cô thu tay lại: "Tôi thực sự đoán không nổi, chắc chỉ có người trong cuộc mới biết được."
Hắn hôn trán môi một cái, nở nụ cười: "Đây là đang ghen sao?"
Lê Cảnh Trí cười mà như không cười, ghen? Đúng vậy, hôm đó, cô ghen, nhưng bây giờ, cô không còn ghen nữa.
Nếu đây chỉ là một cái bẫy, hắn muốn đứng bên cạnh xem kịch, coi cô là một món đồ chơi, vậy thì cô cần gì phải tin vào hắn.
Có điều, Lăng Ý cũng đủ tàn nhẫn, biết được tình yêu chính là sinh mạng của phụ nữ, hắn dùng tình yêu của cô để trả thù hôn nhân của hắn.
Thật đáng thương... Vậy mà cô còn tin vào cái dáng vẻ thâm tình ấy.
"Cuối cùng cũng học được cách ghen rồi." Trong lòng hắn không phải không cao hứng, từ lúc bắt đầu, cô đã không thèm quan tâm