Cô "ừ" một tiếng đáp lại.
Lăng Ý cau mày, mấy tháng nay rõ ràng cô đã thay đổi rất nhiều, tại sao vừa trở về lại biến thành cái trạng thái xa cách ban đầu? Tại sao lại như vậy?
Bàn tay hắn ở phía dưới nắm chặt lấy bàn tay cô.
Cô muốn tránh, hắn không đồng ý, ấn chặt lên đùi cô.
Biết không thể nào đấu lại Lăng Ý, cô từ bỏ giãy giụa, thuận theo hắn.
Hắn cầm lấy tay cô, cọ nhẹ đầu ngón tay: "Đừng giận nữa, trước đây là tôi không đúng, không nên đố kị với Giang Tây Long. Còn cả cái cô thư kí Lâm Dĩ Thuần kia tôi cũng đuổi đi rồi."
Cô chỉ trả lời qua loa "ừ".
Ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cô cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Đây chắc lại là một thủ đoạn để lấy tín nhiệm của cô.
"Cảnh Trí." Hắn lại gần muốn hôn cô.
Cô phản xạ theo điều kiện quay mặt đi, vừa nghĩ đến hình ảnh hắn ôm nhau với Lâm Dĩ Thuần, nghĩ đến mùi nước hoa xa lạ và vết son môi trêи cổ áo, cô đã cảm thấy thật ghê tởm..
Hắn dùng bàn tay đã chạm qua người phụ nữ khác động vào cô, dùng đôi môi đã từng hôn không biết bao nhiêu người kia hôn cô, vậy mà cô lại còn ngu ngốc động tâm với hắn.
Cô rút tay ra, không nhịn được nôn khan một tiếng.
Động tác của Lăng Ý dừng lại.
Ánh mắt của Lăng phu nhân bỗng sáng rực lên: "Vừa nãy Cảnh Trí đã ăn cái gì?"
Hắn nhìn bát của cô: "Một miếng cá."
Hách Ánh nhìn cô như nhìn bảo vật: "Cảnh Trí, kinh nguyệt của con dạo này có đến không?"
Lần này ngay cả Lê Cảnh Trí cũng ngây người.
Cô luôn luôn sơ ý, rất ít khi nhớ chính xác mấy ngày này, khi mẹ chồng vừa hỏi, cô tuy không nhớ ra nhưng vẫn rất lo lắng.
"Cảnh Trí, không phải là con..."
"Mang thai?" Người nói tiếp lời là Lăng Ý, ánh mắt hắn lấp lánh không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bụng cô.
"Không phải." Cô dùng sức lắc đầu, hoảng loạn