"Giang Noãn, cậu có còn muốn sống nữa không? Vừa mới bị sốt cao dẫn đến viêm phổi, khó khăn lắm mới bình phục, thế mà lại còn chạy đến đây uống rượu."
Lê Cảnh Trí chỉ nghĩ Giang Noãn đến đây uống mấy ly, quên mang theo tiền, không ngờ còn uống thành cái dạng này.
Giang Noãn uống say, bị một đám người vây xung quanh, có nhân viên phục vụ, cũng có người xem náo nhiệt. Lê Cảnh Trí cảm thấy sống lưng mát lạnh, khiến cô lo sợ. Nếu như cô không đến kịp, có khi nào cô ấy sẽ bị mấy tên đàn ông xấu xa kia lừa đi mất không?
"Giang Noãn, cậu điên rồi! Người đàn ông kia rốt cuộc quan trọng đến mức nào mà khiến cho cậu từ bỏ cả mạng sống như vậy?"
Giang Noãn đang ngục đầu xuống bàn, bỗng nhiên ngẩng đầu dậy: "Đáng giá, đáng giá, mình tình nguyện vì anh ấy mà từ bỏ tất cả, mình thích anh ấy, yêu anh ấy, nhưng mà tại sao... Tại sao anh ấy lại không thể yêu mình dù chỉ một chút?"
Lê Cảnh Trí hít sâu một hơi: "Được, vậy anh ta là ai? Mình dẫn cậu đi tìm anh ta, nói rõ ràng mọi chuyện, sau đó cậu không được giày vò bản thân nữa."
Giang Noãn dùng sức tránh thoát, khuôn mặt như muốn khóc: "Không muốn, mình không muốn, anh ấy không muốn như thế, là mình cứ bám lấy anh ấy."
"Noãn... Người đó quan trọng hơn hay người nhà của cậu quan trọng hơn? Cậu cứ như vậy, có biết những người yêu thương cậu sẽ đau khổ đến thế nào không?"
Lê Cảnh Trí không nhịn được khóc lóc: "Cậu còn có cha mẹ quan tâm, anh trai bảo vệ, trong khi mình không có gì hết, không phải mình vẫn sống tốt sao? Tại sao cậu lại không thể?"
"Đàn ông quả nhiên không phải là thứ gì tốt đẹp hết." Cô lau nước mắt, mắng nhỏ.
Giang Noãn nghe xong mấy câu này, bĩnh tĩnh lại, tuy nhiên trong mắt vẫn ʍôиɠ lung, "Cảnh Trí, cậu nói