Ánh mắt bỉ ổi của ba người đàn ông quét trêи người các cô: "Nếu như không uống, tôi sẽ dùng cách của tôi để giải quyết."
Lê Cảnh Trí nắm ly rượu, do dự. Cô không giống Giang Noãn, chỉ cần dính vào một chút rượu sẽ đỏ mặt, có thể nói cô không biết uống rượu, mà một ly đầy này chỉ sợ nếu cô uống hết, có thể đi ra khỏi đây không cũng là một ẩn số.
"Không uống?" Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, vươn tay ra như muốn lấy lại.
Mùi thuốc lá nồng nặc cộng thêm mùi rượu gay mũi, khiến Lê Cảnh Trí rùng người: "Tôi uống."
Cô cắn răng, uống một hơi.
"Tốt." Ba người đàn ông đứng vỗ tay, còn vỗ vỗ vai cô.
Lê Cảnh Trí lui về phía sau, tránh né, cảnh giác: “Chúng tôi có thể đi rồi chứ?"
"Đương nhiên, từ trước đến nay chúng tôi vẫn luôn là người giữ chữ tín." Nói xong ba người tự giác tránh ra nhường đường.
Cô đỡ Giang Noãn, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé hoảng loạn, người đàn ông phía sau cười nham hiểm, hút thuốc lá, thở ra một hơi, lộ ra hàm răng đã ố vàng: "Đi thôi, để lão tứ chuẩn bị đi, đừng để con mồi chạy mất, đây là nhiệm vụ mà có người bỏ ra một số tiền lớn thuê chúng ta làm, không thể có bất kỳ sai phạm nào."
Đi ra khỏi quán bar, hít thở được không khí bên ngoài, Lê Cảnh Trí mới dám thở phào nhẹ nhõm: "Đi thôi, mình đưa cậu trở về, sau này đừng đi uống rượu như thế nữa, không an toàn. Nếu muốn uống, gọi mình đến, như thế tốt hơn là một mình cậu ở chỗ này."
Giang Noãn dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái. Nếu vừa rồi mấy người kia mà có ý đồ xấu, chắc chắn cô ấy xong