Lê Khải Thiên cầm lấy tập giấy nhìn một chút sắc mặt liền thay đổi, ông đem tập giấy đập mạnh trêи bàn: "Lê Cảnh Trí, mày thực sự làm tao rất thất vọng! Vất vả lắm mới có thể gả vào nhà họ Lăng, không chiếm được tâm đàn ông thì thôi, bây giờ đến ngay cả thể xác mà cũng không chiếm được sao?"
Viên Vũ khuyên chồng hai câu liền bị Lê Khải Thiên đẩy tay ra.
"Mày có biết bao nhiêu người đang chờ đá mày ra khỏi nhà họ Lăng không? Tại sao mày lại không thể đấu tranh cho bản thân mình một chút?”
"Nhưng con không muốn thứ đó." Âm thanh trầm thấp của Lê Cảnh Trí vang lên, lúc trước cô đồng ý gả vào nhà họ Lăng chủ yếu chỉ là vì để cứu Lê thị mà thôi. Ai sẽ đồng ý gả cho một tên tội phạm cưỡng ɖâʍ chứ? Ai sẽ đồng ý lấy một người đã cưỡng bức mình làm chồng chứ?
"Mày còn dám mạnh miệng." Lê Khải Thiên nổi giận, đập mạnh lên bàn khiến tập giấy cũng rung lên: "Cuộc hôn nhân này tao không cho phép ly hôn."
Lê Cảnh Trí nắm chặt tay thành nắm đấm, hít sâu một hơi: "Nhưng thỏa thuận ly hôn này là do Lăng Ý đưa cho con."
"Chị, chị không thể tìm anh rể nói chuyện lại à? Dù sao hai người cũng kết hôn được ba năm rồi. Với cả chẳng phải cha mẹ nhà họ Lăng rất thích chị sao? Nếu như không được, chị có thể chạy đến chỗ họ khóc lóc, vậy là chuyện này có thể cho qua rồi." Lê Nhã Trí tìm kiếm kế sách cho cô.
Lúc trước, Lê Cảnh Trí có thể thuận lợi gả vào nhà họ Lăng, cùng Lăng Ý đăng kí kết hôn tất cả đều là do cô có được sự đồng ý của cha mẹ chồng.
"Nhưng con không muốn tranh giành những thứ này." Lê Cảnh Trí nói nhỏ, nhưng rất kiên quyết.
"Mày không muốn tranh giành, vậy tương lai mày phải sống như thế nào?"
"Chuyện sau này cứ để sau này hẵng nói."
"Mày đã từng kết hôn một lần rồi, dù cho có ly hôn thì tên tiểu tử nhà họ Giang chắc chắn sẽ không quay lại với mày đâu, Giang gia cũng sẽ không cho phép mày bước vào nhà họ. Mau thu hồi hết những suy nghĩ dơ bẩn đó đi, làm tốt vai trò con dâu nhà họ Lăng của mày là được rồi." Lê Khải Thiên quát lớn.
Lê Cảnh Trí