Lăng Ý quá xảo quyệt, Lê Khải Thiên đoán mãi không ra, đành ngậm miệng, chờ đợi.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, đứng bên ngoài quá lâu, chân ông ta đã dần tê cóng, nhưng vẫn không thấy hắn nói gì, không nhịn được đành mở miệng trước hỏi hắn xem có chuyện gì.Lăng Ý thu hồi ánh mắt, liếc qua ông ta: "Ông tới để thăm cô ấy?" Cô ấy ở đây dĩ nhiên là chỉ Lê Cảnh Trí."Đúng vậy, tuy nó làm chuyện không biết xấu hổ, nhưng dù gì nó cũng là con gái của tôi." Lê Khải Thiên không thể đoán được suy nghĩ của Lăng Ý, không còn cách nào khác là giả vờ làm một người cha nhân từ, nâng cao bản thân.Ánh mắt Lăng Ý trở nên âm u, hỏi ngược lại: "Thật sao?"Câu hỏi này khiến lòng ông ta trở nên lo lắng không yên: "Có điều, nhà họ Lê là gia đình gia giáo, Cảnh Trí làm nên loại chuyện đó, là cha, tôi cũng sẽ không dung thứ cho nó! Tôi đứng về phía của cậu."Hắn cười khinh bỉ: "Vậy cô ấy chỉ còn có một mình rồi.""Chuyện bản thân nó làm, nó phải tự chịu trách nhiệm." Ý là không nên đẩy trách nhiệm cho Lê thị.Lăng Ý đương nhiên nghe hiểu được, nhưng hắn giả vờ như không biết, tiếp tục khách sáo: "Giang Tây Long và Lê Cảnh Trí hình như không có chuyện gì để gặp mặt, hay là bị người khác hãm hại?" Lời nói này chính là lời thăm dò của hắn đối với ông ta về chuyện của Lê Cảnh Trí."Ba năm trước Cảnh Trí đã dây dưa không rõ với tên tiểu tử nhà họ Giang , nếu không tôi ...." Ông ta phát hiện bản thân nói những lời không nên nói, bèn ngậm miệng lại."Nếu không phải ông bỏ thuốc tôi, đưa cô ấy lên giường tôi, thì cô ấy chắc chắn sẽ không gả vào nhà họ Lăng, phải không?"Trong lòng Lê Khải Thiên run lên: "Con bé chết tiệt kia nói cho cậu biết?"Lăng Ý híp mắt: "Cô ấy biết khi nào?"Lúc này Lê Khải Thiên mới biết ông ta đã bị lừa, ông ta chỉ còn cách nói ra sự thật: "Năm nay, sau khi về nước."Trái tim Lăng