"Đúng đó!" Lê Nguyệt cười tươi: "Gần đây tôi có về qua nhà một chuyến, nhớ lại thì cũng đã lâu rồi chưa thấy cô.""Tôi bị bệnh vẫn luôn ở trong bệnh viện, cho nên dù cô có muốn liên lạc với tôi, chắc cũng không được đâu.""Cô rất dễ bị bệnh sao?" Lê Nguyệt nói nhỏ, suy nghĩ một lúc lâu, móc từ trong túi ra một lá bùa hộ mệnh: "Cho cô cái này này, lúc tôi về nhà, xin được ở miếu.
Chỗ chúng tôi tuy chỉ là thị trấn nhỏ, nhưng miếu ở đó rất linh, nhiều người tới lắm, hơn nữa tôi tới cầu xin rất thành tâm, cho cô, hy vọng có thể mang vận may đến cho cô."Lê Cảnh Trí không từ chối, nhận lấy: "Cảm ơn, tôi mời cô đi ăn cơm".Lê Nguyệt da mặt mỏng, vốn dĩ định từ chối, nhưng cái bụng lại vang lên rất không đúng lúc: "ùng...ục..."Lê Cảnh Trí khẽ cười: "Đi thôi, cô xem, cái bụng của cô đã thay cô đồng ý rồi."Mặt Lê Nguyệt ửng đỏ, ngại ngùng.
Họ chọn một nhà hàng ngay bên dưới công ty.
Lê Nguyệt dừng chân tại trước cửa, kéo kéo tay Lê Cảnh Trí, nói nhỏ: "Nơi này đắt lắm.""Không sao, tôi mời, vật quý giá hơn thế cô còn mang tặng tôi thì bữa cơm này có là gì?"Lê Nguyệt liên tục lắc tay, vội vàng giải thích: "Cái đó không đáng tiền, nhưng ăn ở đây lại cực kỳ đắt, một bữa ăn ở đây là có thể mua đến mấy trăm cái bùa như thế rồi.""Nhưng mà tình cảm vô giá." Nói xong Lê Cảnh Trí lại lôi kéo Lê Nguyệt đi vào.Lê Nguyệt chưa từng ăn ở nơi như vậy, cực kì căng thẳng.
Lê Cảnh Trí nhìn bộ dạng của cô ấy, mới thấy hối hận, đúng ra phải chọn một nơi khiến cô ấy thoải mái mới đúng.
Có điều đến cũng đã đến rồi.
Nhân viên phục vụ đưa ra hai quyển thực đơn, một cho Lê Nguyệt, một cho cô, Lê Cảnh Trí vừa lật vừa quan tâm đến cảm nhận của Lê Nguyệt: "Cô xem tờ thứ hai như thế nào?"Lê Nguyệt trợn mắt nhìn cô, giá tiền ở đây