Ánh mắt Lê Cảnh Trí tối lại, cô tốt sao? Hình như không có chỗ nào không tốt, nhưng chỉ được vẻ bề ngoài thôi.
Cô nhìn Lê Nguyệt ăn, dừng lại một chút, hỏi: "Cô chưa ăn sáng sao?""Ừ.""Ăn từ từ thôi, đừng ăn nhanh quá, như thế không tốt cho dạ dày, cứ ăn thế, nhanh bị đau dạ dày lắm."Trong khi ăn cơm, tâm trạng Lê Nguyệt cũng được thả lỏng: "Nếu tôi ăn nhiều một chút, buổi tối có thể giảm đi một bữa."Lê Cảnh Trí cảm thấy đau lòng: "Nếu ở thành phố mệt mỏi như vậy, tại sao còn muốn ở lại? Sao không đi về quê tìm một công việc khác?""Không." Lê Nguyệt lắc lắc đầu: "Cha mẹ tôi nói con gái ở thành thị mới có hy vọng."Cô ấy dừng lại một chút, nói tiếp:"Tôi không muốn để họ thất vọng." Cô ấy hiểu một nơi tít trong núi, để có thể nuôi con ăn học đại học khó khăn thế nào.Thấy Lê Cảnh Trí dừng đũa, nhìn mình, Lê Nguyệt cười với cô: "Ai da, cô đừng lo lắng, cô xem, tôi vẫn sống rất tốt đấy thôi.
Ở thành phố nhiều cơ hội, coi như không kiếm được việc làm, làm bảo vệ hay là đi quét dọn tôi đều có thể làm được.""Lê Nguyệt, cô tốt thật." Cô cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại, lí trí của cô đã già đi rất nhiều so với Lê Nguyệt.Lê Nguyệt cười híp mắt: "Chúng ta đều tốt." Tuy rằng cô ấy không biết bản thân tốt chỗ nào nhưng Cảnh Trí bảo cô ấy tốt, vậy thì chính là tốt.
Không có nguyên nhân gì, chỉ vì cô thích Cảnh Trí, tin tưởng cô.Lê Cảnh Trí hỏi: "Số điện thoại của cô vẫn như cũ chứ? Lần trước tôi xin số nhưng vẫn chưa gọi qua lần nào.""Không đổi, không đổi, 24h luôn mở máy.
Lúc nào cũng sẵn sàng, gần như sẽ không xuất hiện chuyện không gọi được." Rõ ràng đang buồn nhưng Lê Cảnh Trí vẫn bị hành động quay quay điện thoại của cô ấy chọc cười.Một cô gái mạnh mẽ, nếu có cơ hội, cô cũng muốn giúp đỡ cô ấy một chút.
Dáng vẻ của Lê Nguyệt trông như cực kỳ đói bụng, vùi đầu vào ăn cơm, Lê Cảnh Trí không thấy đói, ngồi bên