"Chị gái à, đừng xóa vội, chị nhìn xem, đẹp thật mà, xóa thì tiếc lắm.
"Chiêm Mặc lại gần cô, sau đó chìa máy ảnh ra, khuôn mặt đẹp trai làm nũng của thanh niên mới lớn luôn có lực sát thương rất mạnh.
Vốn dĩ Lê Cảnh Trí muốn từ chối, nhưng lại không chịu nổi được cậu cứ cuốn lấy cô.
Máy ảnh đã để trước mặt cô, cô đành phải nhìn một chút.
Nhưng cái nhìn này lại khiến cô không thể dời mắt.
Trong tấm ảnh, cô đứng giữa gió tuyết đẹp đến ngỡ ngàng.
Chiêm Mặc bấm về mấy tấm phía trước cho cô xem, mái tóc dài bị thổi bay trong gió, ánh mắt nhìn về nơi xa, giống như yêu tinh lạc giữa nhân gian.
Tấm ảnh cuối cùng là lúc cô phát hiện Chiêm Mặc, bước tới, đôi mắt nhìn chính diện vào ống kính, đẹp không sao sánh được.
Lá gan của Chiêm Mặc cũng rất lớn, cô đi tới mà cậu vẫn còn nhớ chụp ảnh được.
Thấy cô nhìn những bức hình đến ngẩn người, khuôn mặt Chiêm Mặc lộ rõ vẻ đắc ý: "Chị gái, tôi không lừa chị chứ, thật sự rất đẹp, có thể không xóa không? Chờ đến lúc tôi về rửa ảnh sẽ gửi cho chị một bức, được không? Bộ ảnh này mà được thưởng, tôi sẽ không lấy, cho chị tất.
"Chiêm Mặc cố gắng chiến đấu vì bản thân, trông cậu chăm chỉ, tràn đầy sức sống, cực kì giống cô của năm đó.
Giọng điệu cô nhẹ đi, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết: "Nhưng mà Chiêm Mặc, tôi không muốn bị người khác chụp, cũng không muốn lấy giải thưởng, càng không muốn lấy tiền thưởng của cậu.
"Cậu thanh niên thấy cô cứng mềm đều không ăn, đeo máy ảnh trở lại trên cổ, lôi kéo tay cô tiếp tục làm nũng: "Có thể giữ lại một tấm không? Chỉ một tấm thôi.
"Cô lắc đầu: "Không thể.
""Xin chị đấy, chị xinh đẹp như thế, chắc chắn cũng rất tốt bụng, có thể cho tôi giữ lại một tấm được không, chỉ giữ một tấm thôi là được.
""Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của chị.
""Tôi là !.
" Không đúng, rõ rầng là yêu cầu cậu xóa ảnh, sao bỗng nhiên lại thành bắt chuyện.
Lê Cảnh Trí