Lê Cảnh Trí còn chưa kịp ngăn cản, Lăng Ý lại đánh Chiêm Mặc thêm một quyền.
Đống túi xách trong tay Lăng Ý rơi đầy dưới chân cô, cô vội vàng nhặt đồ lên.
Chiêm Mặc chùi máu khóe môi, một thanh niên mới lớn so với Lăng Ý thường xuyên luyện tập, ngay cả đòn đánh trả cũng yếu ớt.
Cậu phát hiện không đánh lại Lăng Ý, đành lưu về sau hai bước, hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại vô duyên vô cớ đánh tôi?"Lăng Ý không trả lời cậu, kéo Lê Cảnh Trí vào trong ngực, giơ chiếc nhẫn trên tay, thể hiện lòng chiếm hữu cực mạnh trước mặt Chiêm Mặc.
Chiêm Mặc ngây người, giờ mới hiểu được: "Thì ra chị còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi, tôi còn tưởng tôi có cơ hội.
"Lê Cảnh Trí không có tâm trạng nói đùa, nhíu mày nhìn về phía cậu: "Chiêm Mặc, cậu đừng nên nói lung tung, đi nhanh đi.
""Vậy còn chị?" Người đàn ông đó tình tình rất tệ.
"Chuyện giữa chúng tôi, tự chúng tôi sẽ giải quyết, không liên quan đến cậu.
""Vậy được rồi.
" Chiêm Mặc đứng dậy, phủi phủi tuyết rơi trên người, giơ máy ảnh lên vẫy vẫy với cô: "Chúng ta có duyên sẽ gặp lại.
"Lăng Ý liếc nhìn bóng người lướt qua trên màn hình, là Lê Cảnh Trí đứng trong tuyết.
Hắn bước nhanh về phía trước, Chiêm Mặc không kịp đề phòng, bị giật lấy máy ảnh.
Quả nhiên bên trong đều là ảnh của Lê Cảnh Trí.
Chiêm Mặc muốn lấy máy ảnh về: "Trả máy ảnh lại cho tôi, đó là đồ của tôi.
""Nhưng người được chụp là vợ của tôi.
""Vợ anh chứ không phải anh, anh không có quyền điều khiển cũng như cướp đi tự do của cô ấy.
"Chiêm Mặc lao tới trước mặt Lăng Ý, hắn cười khẩy, đập máy ảnh xuống đất.
Máy ảnh quý giá đã mất đi công năng cơ bản, trở thành một đống sắt vụn.
"Anh! Đồ man rợ, anh thật quá đáng!" Tiếng trung của Chiêm Mặc cũng coi như lưu loát, nhưng rõ ràng là bị thiếu vốn từ, tức giận như vậy mà chỉ nói ra được ba chữ "đồ man rợ".
Ánh