Lăng phu nhân kéo cô lại ngồi tán gẫu một lúc, sau đó tháo chiếc vòng trêи tay xuống đưa cho cô, lúc này mới để cô cùng Lăng Ý trở về phòng.
Lăng Ý đi ở phía trước, Lê Cảnh Trí thấp thỏm đi ở phía sau.
"Tôi có thể giữ chiếc vòng này không?" Cô để ý thấy khi mẹ chồng đưa cho cô chiếc vòng này, sắc mặt của hai cha con Lăng Ý có chút thay đổi.
"Bà ấy cho cô, cô cứ cầm lấy." Hắn hơi mất kiên nhẫn.
"Được." Cô cúi đầu đánh giá chiếc vòng ngọc trêи cổ tay, vô cùng tốt, màu ngọc hơi sẫm, nhẵn bóng như có chứa dầu. Cô cẩn thận nâng lên xem kĩ lại, nó có thể nhìn xuyên qua được, bên trong trong suốt, màu sắc cực kì sạch sẽ. Chiếc vòng tay này khẳng định có giá trị không nhỏ. Trong lòng khẽ động, mẹ chồng đối với cô thật tốt.
Lăng Ý đẩy cửa tiến vào phòng. Lê Cảnh Trí đứng ngoài cửa, không dám bước vào, trong đầu nhớ lại buổi tối hôm trước.
Hắn xoay người nhìn cô, nhìn thấu được trong đầu cô nghĩ gì, vẻ mặt cười mà như không cười: "Buổi tối hôm ấy đã dám đi vào, sao hôm nay lại không dám?"
"Cái này không giống nhau." Lê Cảnh Trí không bị dụ dỗ, cô vẫn duy trì lý trí,"tôi cảm thấy, chúng ta cần nói chuyện một chút".
Kiểu sống chung của hai người bây giờ thực sự rất kì quái, Lăng Ý lại không phải là người dễ nói chuyện như vậy. Nếu như ba năm trước đây, hắn dùng cái thái độ đó với cô thì cũng không đến mức cô phải chạy trốn ra nước ngoài.
"Có chuyện gì đi vào rồi nói." Lăng Ý cũng không có kiên nhẫn, kéo cô một cái vào trong phòng, dùng chân đóng cửa lại.
Cô phí thời gian cả nửa ngày mới tháo được chiếc vòng trêи tay xuống cẩn thận để sang một bên, "Tôi biết cái vòng tay này không có đơn giản như vậy, tôi bình thường rất vụng về, lỡ tay đánh vỡ là chuyện không thể được, cho nên hay là anh cầm lại nó đi."
Hắn đứng từ trêи cao nhìn xuống cô phía dưới, khí thế bức người: "Cô chỉ muốn nói cái này?"
Lê Cảnh Trí dừng lại một chút , chậm rãi mở miệng: "Còn chuyện thỏa thuận ly hôn nữa, tôi cảm thấy......"
Lần này, hắn không cho cô nói xong: "Cô