Lê Cảnh Trí cố gắng đẩy hắn ra nhưng không có tác dụng gì: " Lăng Ý, buông tôi ra, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
Hắn thật sự dừng động tác lại, hai mắt nhìn cô, môi mỏng phun ra hai chữ hạ lưu: "Làm cô".
Nghe thấy vậy cả người cô đều ửng đỏ, sao hắn lại có thể vô sỉ như vậy.
Lăng Ý hơi dùng lực, một tay nâng ʍôиɠ của cô, một tay kéo quần áo của cô xuống. Thân thể cường tráng của hắn đè lên trêи thân thể gầy gò, nhỏ nhắn của cô: “Thẹn thùng? Bây giờ cô là vợ của tôi, vợ chồng làm chuyện đó không phải rất bình thường sao?" Tiếng cười của hắn còn mang theo một chút châm chọc: "Vả lại, ba năm trước đây, không phải là do cô bỏ thuốc tôi, trèo lên trêи giường của tôi sao? Bây giờ cần gì phải làm ra vẻ như vậy?"
"Tôi không có bỏ thuốc anh." Lê Cảnh Trí trợn tròn hai mắt.
Lần kia là cô nhận được điện thoại đi đón cha của mình, sau đó không biết vì sao lại tiến vào căn phòng của hắn....
"Chuyện đã qua lâu như vậy, hiện tại cái gì cũng không điều tra được, cô muốn nói thế nào cũng được." Hắn chạm nhẹ vào gò má cô, nở nụ cười nhẹ nhàng.
"Tôi thật sự không có."
"Vậy coi như không phải cô là được rồi." Hắn hiện tại không muốn nghe đến chuyện đó, cũng hoàn toàn không có nghe lọt chữ nào. Bây giờ trong mắt của hắn chỉ có thân thể trắng như tuyết của cô vợ nhỏ dưới thân. Cảm giác nhẵn nhụi khiến cho người khác như bị nghiện muốn thoát ra cũng không được.
"Tôi thật sự không.......Ưm........" Lời nói của cô còn chưa xong đã bị hắn dùng môi mỏng chặn lại, nuốt vào bụng.
Thân thể của hắn nóng rực như một cái lò sưởi, thân thể của cô man mát, mang theo mùi hương nhàn nhạt, thoang thoảng.
Ngón tay thon dài của hắn trêu đùa nơi bí ẩn của cô, một lát sau, hắn chậm rãi rút đầu ngón tay ra, tùy ý quét nhẹ qua mặt cô: "Cô cũng có phản ứng mà, không phải sao?"
Lê Cảnh Trí trợn trừng hai mắt, cô chỉ là một ngừi phụ nữ bình thường, bị đụng chạm đương nhiên sẽ có phản ứng, lời nói của hắn đương nhiên là không thể chối