Lăng Ý đã nói với Lê Cảnh Trí, tối nay sẽ đến đón cô về.
Không ngờ, Lê Nhã Trí cũng đi theo lên xe.
Lê Nhã Trí chạy nhanh, lên trước trèo vào ghế phụ, ngồi phía trước với Lăng Ý.
Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Ý quét qua cô ta.
Trong lòng Lê Nhã Trí run lên, nhưng không sợ, dù sao Lê Cảnh Trí đã đồng ý với cô ta, đâu phải là cô ta không mời mà đến.
Lê Cảnh Trí không còn cách nào khác chỉ có thể ngồi phía sau.
Thấy dáng vẻ chuẩn bị nổi giận của Lăng Ý, vội vàng giải thích: "Nhã Trí sẽ đến Ngự Thủy Viên ở với chúng ta vài ngày.
""Anh rể, xe của anh thoải mái, rộng rãi thật đấy, em sẽ đến chỗ anh chị ở mấy ngày, anh đừng ghét bỏ em.
" Vừa nói xong Lê Nhã Trí liền cúi đầu cài dây an toàn.
Nhưng cô ta phát hiện dây an toàn bị một bàn tay to giữ chặt, cô không cài được.
Lê Nhã Trí nhìn theo cánh tay, bắt gặp ánh mắt của Lăng Ý: "Anh rể, anh làm gì thế?"Lăng Ý lạnh lùng ra lệnh cho Lê Nhã Trí: "Cô đi ra phía sau ngồi.
"Lê Nhã Trí cong môi nũng nịu: "Nhưng em đã ngồi rồi.
"Hắn cong môi, nở nụ cười quyến rũ, không chút nể nang: "Không ngồi phía sau thì cút xuống xe cho tôi.
"Lê Nhã Trí không còn cách nào khác, mở cửa, xuống xe.
Cô ta hít một hơi thật sâu, vừa mở cửa sau vừa nói: "Chị, em ngồi chung với chị.
"Vừa dứt lời, Lăng Ý đã nhìn về phía Lê Cảnh Trí: "Em lên phía trước ngồi đi.
"Ánh mắt hai người giao nhau, cô có thể nhận ra hắn không vui, không nói thẳng mặt đã là nể mặt mũi cho cô lắm rồi.
Cô mở chiếc cửa còn lại, vòng qua đầu xe, ngồi lên ghế phụ.
Cô vừa ngồi xong, hắn đã tiến tới.
Môi hai người gần như dính sát vào nhau, cánh tay của hắn đặt hai bên cơ thể cô.
Gò má cô ửng đỏ, nhỏ nhẹ: "Anh đừng như thế, Nhã Trí còn ở