Lăng Ý cười mỉa mai, lẩm bẩm: "Lê Cảnh Trí, anh đã nhìn nhầm em rồi.""Anh không tin em." Lê Cảnh Trí bình tĩnh nói ra sự thật này.Cô dừng lại, nắm lấy tay hắn, nhìn thẳng vào hắn, cố gắng bào chữa cho mình: "Chúng ta đi kiểm tra lại, em thực sự không uống thuốc tránh thai.""Có lẽ hôm nay em không uống." Hắn cười lạnh, hất tay cô ra, mở cửa, rời đi."Lăng Ý!"Hắn không quay đầu lại, cũng không nhờ người giao đồ ăn giúp cô vui vẻ nữa.Lê Cảnh Trí ngồi trên ghế salon, nhìn đống hỗn độn trên sàn, cười khổ.Hắn luôn oán giận nói cô không tin hắn, nhưng hắn có từng tin cô sao?Thuốc tránh thai.
Chỉ có ba chữ đó đã đánh bại lòng tin của hắn, tình yêu của Lăng Ý cũng chỉ đến vậy thôi.Lê Cảnh Trí thấy mọi như mờ mịt, chớp mắt một cái, những giọt nước mắt đã lâu không thấy, nay lại lăn dài trên khuôn mặt cô.
Cô lấy tay lau, nén nước mắt, cố nở nụ cười.Không sao đâu, cứ làm những gì hắn muốn là được.Dù sao không phải cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi sao, không cần nghĩ nhiều.Sau khi Lăng Ý rời đi, đã ba ngày rồi hắn vẫn chưa quay về.Lê Cảnh Trí không gọi điện cho hắn, cũng không đến Lăng thị tìm hắn, bởi vì không cần thiết.Hai người rơi vào chiến tranh lạnh, ai cũng không chịu cúi đầu trước.Thực ra, ngay ngày hôm sau Lăng Ý đã hối hận rồi, không phải chỉ là đứa con thôi sao, lúc nào sinh mà chẳng được.Hơn nữa nếu tâm trạng của người mẹ không tốt, cũng có thể ảnh hưởng đến quá trình phát triển của trẻ.Chuyện có con cứ bỏ qua một bên đã, đợi lúc nào Lê Cảnh Trí muốn sinh rồi nói chuyện này sau.Lăng Ý muốn quay lại tìm cô như lần trước, nhưng hắn không làm được.Lần trước không phải là lỗi của cô cho nên hắn có thể vứt tất cả mặt mũi quay lại ôm cô, ăn nói khép nép, lấy lòng cô.
Nhưng lần này không phải vậy, lần này là do cô lừa hắn, sau lưng còn vụng trộm uống thuốc tránh thai.Chuyện đó hắn không thể nào cúi đầu trước được.Vì thế cho nên ...Ngày thứ tư, trợ lí Lưu gọi điện thoại cho