Hiện giờ còn cần mặt mũi làm gì?Cần mặt mũi là Lê Cảnh Trí sẽ chạy mất.Hắn là người sai, không cần mặt mũi.Trong lòng Lê Cảnh Trí đầy lửa giận, nghĩ đến hình ảnh người đàn ông của cô đang ôm hôn Lâm Dĩ Thuần, trái tim cô rất đau.Cô cúi mặt xuống, trở nên lạnh lùng: "Lăng Ý, anh thả em ra, đừng chạm vào em, vừa nghĩ tới anh hôn cô ta, là em lại thấy buồn nôn."Lăng Ý cũng biết chuyện này là do hắn sai trước, đương nhiên hắn sẽ không buông tay, mặt không biến sắc: "Anh đánh răng nhiều lần lắm rồi, hiện giờ anh rất sạch sẽ.
Với cả, anh và Lâm Dĩ Thuần thực sự không có gì cả, lần trước em nhìn thấy là lần đầu tiên, anh chỉ định chọc tức em.
Nếu không có chuyện hôm nay, anh căn bản còn không nhớ được Lâm Dĩ Thuần là ai."Lê Cảnh Trí thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô dữ dội: "Anh muốn gạt em thì nên tìm lý do nào đáng tin hơn đi.
Nói Lâm Dĩ Thuần là do đám bạn kia của anh đưa tới còn đáng tin hơn nhiều.""Anh không muốn lừa em, mặc dù biết có thể em không tin, nhưng anh vẫn muốn nói với em sự thật, anh từng hiểu lầm em.
Anh hy vọng em có thể tin tưởng anh một lần này thôi." Lăng Ý nói xúc động.Hắn buông tay ra, trán dựa vào cô, đôi mắt đen có hơi đáng thương.Nhìn như một con chó sợ bị người chủ vứt bỏ.Trái tim Lê Cảnh Trí bị ánh mắt của hắn làm mềm lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn.Lăng Ý thấy tình hình đã có chuyển biến tốt, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Anh sẽ đuổi người phụ nữ đáng ghét này đi."Lời này của hắn lại bị cô hiểu thành ý khác: "Lâm Dĩ Thuần đã bị đuổi việc rồi, chẳng lẽ vừa nãy anh chỉ muốn giả vờ cho em nhìn?""Ý của anh là đuổi cô ta khỏi thành phố này, không gây chướng mắt cho chúng ta nữa.
Anh mất mặt cũng chẳng sao, nhưng em vẫn cần mặt mũi."Đám nhân