Lê Cảnh Trí biết Lê Nhã Trí đã kiêu ngạo quen rồi.
Từ nhỏ Lê Nhã Trí đã làm bậy, người làm chị như cô chưa bao giờ có tư cách để quản cô ta, chỉ có thể giúp cô ta thu dọn hậu quả.
Vì thế cho nên lúc Lê Nhã Trí lại gần Lăng Ý, cô đã cảm thấy bối rối.
Đúng lúc cô định bước tới kéo bọn họ ra, thì Lăng Ý lại ôm lấy Lê Nhã Trí.
Lăng Ý chủ động ! Không ai có thể ép hắn, trừ phi là hắn tự nguyện.
Đầu Lê Nhã Trí càng ngày càng gần Lăng Ý, mà Lăng Ý vẫn ôm eo cô ta.
Bước chân cô như bị đông cứng.
Đến lúc Lăng Ý buông Lê Nhã Trí ra, trên má hắn đã có một dấu son môi đỏ chót.
Trái tim Lê Cảnh Trí như bị níu chặt.
Là hôn thật ! Không phải giả.
Lê Nhã Trí dán sát lồng ngực Lăng Ý, đắc ý: "Anh chê em bẩn, chẳng phải cũng không thể từ chối nụ hôn của em sao?"Tay cô ta lướt qua ngực hắn: "Nếu anh muốn, nhớ tới tìm em, em luôn sẵn sàng đón tiếp.
""Cút!" Lăng Ý nắm chặt tay cô ta, phản ứng gay gắt đẩy cô ta ra, lạnh lùng trở về phòng ngủ chính, đập cửa cái rầm.
Lê Nhã Trí hôn hắn nhưng Lê Cảnh Trí lại không có phản ứng gì.
Cô dường như đã quên cô là vợ của hắn.
Hay là cô thực sự chấp nhận tặng hắn đi.
Hai tay Lăng Ý nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, người phụ nữ này, rốt cuộc cô có lương tâm không?"Ha ha ha ha ha.
" Lê Nhã Trí cười lớn, quay về phòng, kéo hành lý ra.
Lê Cảnh Trí vẫn ngây người đứng tại chỗ, trong mắt toàn khiếp sợ và đau khổ.
Lê Nhã Trí nhìn thấy dáng vẻ của cô, cực kỳ hả giận, cô ta hôn Lăng Ý ngay trước mặt cô, cho dù chỉ là má cũng đã đủ để tát vào mặt cô một cái rồi.
Lê Nhã Trí đến trước mặt cô, dừng bước.
Cô nhìn Lê Nhã Trí.
Cô ta